Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 491 - Chương 022: Nhìn Đúng Mà Lại Không Đúng. (2)

Hắc Oa Chương 022: Nhìn đúng mà lại không đúng. (2)

“ yên tĩnh, trật tự, làm sao mà như chăn dê thế này, không có chút tính kỷ luật và tổ chức nào hay sao? Bây giờ, tôi, phó tổ trưởng quyết định, tối nay chúng ta thống nhất hành động, tôi nhấn mạnh một điều, tất cả phải nghe theo lãnh đạo, phục tùng sự chỉ huy của lãnh đạo, nếu không ... “ Giản Phàm nói lớn, người từ từ từ đứng dậy theo bất tri bất giác họ giọng điệu lãnh đạo của Lục Kiên Định:

Có điều Lục Kiên Định người ta có uy tín, có quyền, tuổi người ta cũng cao, Giản Phàm chả có gì. Thế' nên Quách Nguyên tuổi nghề nhiều hơn làu bàu:” Tôi về nhà đây, làm gì thì làm, đừng gọi tôi.”

Hai tên kia không nội chiến nữa, dựng ngón giữa với Giản Phàm.

“ Chị Hồ, chị xem đi, tôi không chỉ huy được bọn họ nữa.” Giản Phàm hậm hực quảy sang mách, Hồ Lệ Quân còn chưa kịp phản ứng thì Giản Phàm đã kéo tấy cô, thở ngắn than dài:” Xem ra tối nay chỉ có hai chúng ta ăn với nhau thôi, mấy tên kia không những coi thường lãnh đạo, giờ chỉ huy đi ăn cũng không được nữa. Chị nhất định phải nể mặt tôi nhé.”

Hồ Lệ Quân hiểu ý, nếu trong lòng Giản Phàm bế tắc thì không còn tâm tình trêu chọc người ta như vậy, thuận nước đẩy thuyền nói:” Thôi vậy, hai chúng ta đi nào.”

Ba người kia trố mắt nhìn Hồ Lệ Quân và Giản Phàm sóng vai rời phòng, Tiêu Thành Cương ngẩn người, gọi hai người đi mau đuổi theo, nếu không lỡ món ngon, tự đi ăn còn phải trả tiền, dứt lời là ầm ầm chạy theo, chỉ nghe hắn la: “ Oa ca, Oa ca, đừng như thế, anh luôn chỉ đâu em đánh đó mà, sao thiếu em được.”

“ Đúng đúng, tướng không thể thiếu quân, tôi nghe cậu chỉ huy.” Trương Kiệt mặt dày chạy nốt:

Bốn người leo lên chiếc việt dã của Hồ Lệ Quân, còn chiếc SUV đít bự uy phong thì kéo tới xưởng sửa chữa rồi, Quách Nguyên vẫn giữ thể diện nói muốn về nhà, Giản Phàm thò đầu ngoài cửa sổ nói:” Quách Nguyên, chúng ta mấy lần hành động lớn đều là ăn xong định càn khôn, lần này anh em chúng tôi thành công tương lai vẻ vang, thế mà lại thiếu mất anh, chậc, tiếc.”

Quách Nguyên còn do dự thì Tiêu Thành Cương đã sốt ruột nhảy xuống kéo lên xe, đập cửa hô:” Lái xe, đói lắm rồi.”

Thế là trên cái xe liền nhốn nháo ầm ĩ, mỗi người một câu, ăn cái gì, ăn ở đâu, Hồ Lệ Quân liếc nhìn Giản Phàm ở ghế phụ lại quảy đầu lại hào hứng tranh luận với mấy người kia, tâm lý khẩn trương suốt cả ngày được thả lỏng, có chút ấm áp, nhẹ nhõm sinh ra ... Tuy không biết Giản Phàm rốt cuộc muốn làm gì, nhưng khẳng định không chỉ đơn giản là ăn uống, không sao cả, cô không ngại, tuy không tham giả cãi nhau với trẻ con, lòng vui vẻ, ít nhất hôm nay không phải lùi thủi ăn cơm một mình.

“ tắm Trụ sao rồi, bây giờ cảnh sát đang đào ba tấc đất lên tìm hắn đấy.”

“ Tìm đi, cho bọn chúng việc mà làm chứ, bớt suốt ngày gây phiền toái cho chúng tắ.”

“ Lão Nhị, chớ sơ ý, năm nay đúng là năm hạn của tôi, trước bị người ta thả câu, sau lại bị mất hàng, mấy chục năm quần nhau với cảnh sát, lần này là thảm nhất, tâm huyết nửa đời người đi cả rồi.”

Trong sảnh ngắm cảnh của khách sạn Ngũ Châu, Tề Viên Dân béo tốt cười khổ, người mặc trang phục thời Đường, vài phần giống địa chủ thời cổ, tóc bóng mượt, trông già hơn cả tuổi thật. Đối diện chính là Tề Thụ Dân, lại trang phục phương Tây, tấy đeo đồng hồ mạ vàng, trông như nhân vật thành đạt, tóc Hán gian. Hai người hoàn toàn đối lập, nhưng cùng một giuộc.

Khách sạn Ngũ Châu có đồ tây chính tông, là nơi Tương Địch Giai từng mời Giản Phàm đi ăn, có điều khẩu vị Tề Viên Dân không tốt, ăn được miếng thịt bò nhỏ là bỏ dao dĩa đó không đụng tới. Còn người anh em mang quốc tịch nước ngoài có vẻ quen với khẩu vị phương tây, dao dĩa lách cách liên hồi, giọng có chút bực tức:” Đại ca, sao người anh cung phụng không nói câu nào, một năm bỏ mấy trăm vạn ra nuôi, đến chó nó cũng sủa vài tiếng.”

“ Đó là tiền mua bình an, cậu mong người ta vì tiền bán mạng cho mình à? Tới lúc quản trọng thì ai chẳng lo cho mình, không trách người ta được, là chúng ta quá sơ ý.” Động tác thói quen của Tề Viên Dân, vuốt mái tóc đã rất mượt của mình, không biết có phải vì vuốt quá nhiều không mà trán cũng bóng loáng:

“ Vậy chúng ta chấp nhận hồ đồ mất chừng đó tiền à?”

“ Ha ha ha, không chấp nhận thì sao? Cậu định cướp trong tấy cảnh sát à? May tôi còn cẩn thận, không bỏ hết trứng vào một giỏ. Ài, đều là tinh phẩm tôi thu gom mấy chục năm, nếu tới được phương nam thì hai đời khỏi lo lắng gì.”

Là tiếng cười đắng nghét, Tề Thụ Dân không biết phải an ủi ra sao, hạ thấp giọng nói:” Đại ca, tắm Trụ kể chuyện trải quả, có phải thủ hạ của anh có kẻ nào làm phản không? Không liên lụy gì tới chúng ta chứ?”

“ Không đâu, Từ Thắng Trì căn bản không biết hai chúng tắ, toàn bộ do tắm Trụ điều khiển, chỉ cần tắm Trụ không sao thì thuyền của chúng ta không lật được. Dấu bảo vật ở trong dân là chuyện được chính phủ ngầm thừa nhận, nghiêm khắc mà nói giới hạn giữa đồ cổ và di vật văn hóa không rõ ràng, công an không tra thì đó là đồ cổ bình thường, nếu tra thì đó là di vật văn hóa. Ở Đại Nguyên có nghìn nhà buôn đồ cổ, nếu tra thì ối thứ mà tra. Đừng lo, tôi cũng không nghĩ ra có tên giả tặc nào.” Tề Viên Dân mâm mê ly rượu vang đỏ:” Chuẩn bị thôi, đã phát tài nhờ người chết mấy chục năm, đừng để già rồi lòng tham không thỏa, chết không chỗ chôn thây thành trò cười cho thiên hạ.”

“ Nhưng mà tình hình thế này chúng ta xuất hàng ra sao đây, em sợ có sơ xảy.”

“ Tạm thời án binh bất động đã, ngoại địch dễ chống, giả tặc khó phòng, nếu không chắc cả mười phần thì chớ mạo hiểm nữa, giờ chưa thể tra tới chúng ta đâu, đừng để tự loạn thế trận, nào.”

Trần Thụ Dân đưa ly lên cụng một cái, yên tâm hơn:” Vâng, đại cả có chuyện gì cứ sai bảo, thời gian này em ở Đại Nguyên, chúng ta tiếp ứng cho nhau, cái hộ tịch nước ngoài này đôi khi hữu dụng lắm.”

Hai anh em thì thầm thương lượng, ngoài kia chính là cảnh đem Đại Nguyên, thành phố rực rỡ ánh đèn thu hết vào tầm mắt, Tề Viên Dân thi thoảng lại liếc nhìn nơi nào đó ngoài cửa kính, có thể nhìn ra hắn lưu luyến thành phố này.

Là giả nghiệp hay là không nỡ rời cố hương? Tề Thụ Dân không đoán được tâm tư của đại ca, có điều kinh nghiệm nhiều năm hai anh em đạt thành nhất trí, không thể ở lại Đại Nguyên nữa.

Cùng lúc đó, ở một phương hướng hoàn toàn ngược lại, có nhóm người ăn uống tưng bừng.

Địa điểm là nhà hàng Đào Nguyên khu Nghênh Trạch, một nơi thích hợp với những vị khách ăn khỏe mà ví lại lép. Lâu lắm rồi mới có thể tụ họp ăn một bữa, Giản Phàm rót trà thêm rượu hết sức ân cần, 5 người gọi mười món ăn một món canh, ai gọi món người nấy thích, hô hào cụng ly ăn uống. Bị đám đồng nghiệp trẻ cảm nhiễm, hôm nay khẩu vị của Hồ Lệ Quân tốt hơn vài phần.

“ Chị Hồ, ăn miếng cá, cười lên nào, đừng suốt ngày dáng vẻ lo nước lo dân ấy.”

Giản Phàm gắp một miếng cá vào bát, tự mình gỡ hết xương rồi chuyển sang bát Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân có chút xấu hổ lén nhìn quảnh, sợ sự quản tâm thái quá này khiến người khác hoài nghi, nhưng mà cô quá lo rồi, mấy tên kia chỉ lo ăn, nào để ý tới ai.

Quách Nguyên thích thịt gà kho tiêu nạc một chút, Tiêu Thành Cương thì thịt kho mỡ màng, Trương Kiệt chay mặn chén tất, cứ như chỉ sợ mình bị thiệt, xoay bàn gắp hết các đĩa.

Bình Luận (0)
Comment