Nhìn dáng ăn khó coi của bọn họ, Giản Phàm gõ đũa: “ Các anh em, ăn chậm thôi, không ai tranh cướp hết, may mà không mặc cảnh phục, nếu không người ta nghĩ thổ phỉ vào thành.”
“ Quản nhiều thế, lắm mồm. “ Quách Nguyên lườm Giản Phàm một cái:
“ Đúng đấy, cơm ai người nấy ăn, lải nha lải nhải làm gì, tiếc tiền à?” Trương Kiệt không chút khách khí phản bác Giản Phàm:
Tiêu Thành Cương trả lời bằng cách tiếp tục ăn như heo sục máng không nói tiếng nào.
“ Chết rồi! “ Giản Phàm đột nhiên kêu một tiếng như quỷ kêu làm mọi người giật cả mình dừng lại, nhìn Giản Phàm sờ mó khắp người mặt biến sắc nói: “ Nhắc tới tiền mới nhớ, thay quần áo không mang theo ví, hỏng to, chị Hồ, chị có mang tiền theo chứ?”
“ Cậu mời cơ mà tôi mang theo tiền làm gì? “ Hồ Lệ Quân cố ý nói, biết Giản Phàm chơi ba tên kia, cô cũng phối hợp:
Ba người kia thộn mặt nhìn nhau, tên ngốc nhất là Tiêu Thành Cương phản ứng thần tốc nhất, phủi trách nhiệm ngay: “ Oa ca, không đùa thế được đâu, đừng đem thói xấu ăn cơm không trả tiền của đồn công an tới đây, không ổn đâu. Em ứng trước tiền lương tháng sau rồi, đừng đổ cho em.”
“ Ai bảo cậu mời đâu, thừa biết cậu là tên nghèo kiết xác.” Giản Phàm chẹp miệng, Tiêu Thành Cương nghe thế yên tâm ăn, ánh mắt Giản Phàm chiếu tới Quách Nguyên, thấy hắn định nói, chặn trước:” Tôi cũng không có ý để anh mời, không được không được.”
“ Không sao, cậu thường mời chúng tôi, bữa này để tôi mời.” Quách Nguyên rất thật thà:
“ Không, tuyệt đối không được, vì câu này của anh là đủ rồi, để anh bỏ tiền tôi còn mặt mũi nào nữa.” Giản Phàm nhìn Trương Kiệt đang im thin thít cúi đầu sợ người ta chú ý:” Trương Kiệt, không dám nói nữa à? Quen anh cả năm rồi, tôi mời anh ăn bao nhiêu bữa, anh đếm xem, có lần nào anh cho tấy vào túi không? Thế lại còn làm cỏ đầu tường, gió chiều nào ngả chiều đó, ngày quyền uy tổ trưởng cũng không coi ra gì.”
“ Tổ trưởng, tổ trưởng, tôi sửa, tôi sửa ngày lập tức, tôi tuyên bố từ nay cắt đứt với Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương. “ Trương Kiệt nghe ra rồi, mình là dê thế tội, cầu khẩn: “ Tổ trưởng, cậu độc thân không hiểu kết hôn khó khăn thế nào đâu, một tháng tôi kiếm được bao nhiêu, tiền điện, tiền ga, tiền nước, tiền rằu, tiền gạo, lại còn tiền sữa, tiền tã, nuôi vợ nuôi con, giờ nuôi luôn cả mẹ vợ chăm cháu, khó khăn lắm. Cậu không thể ra tấy độc ác với người cha vĩ đại, người chồng kiểu mẫu, người con đáng thương như tôi chứ.”
Đều biết Giản Phàm không quên tiền thật, muốn chơi khó họ một phen thôi, có điều một phen thổ lộ thương tâm của Trương Kiệt làm cả đám ôm bụng cười, Hồ Lệ Quân cũng không dám ăn nữa, sợ bị sặc, ăn cũng không yên thân với đám này nữa.
Giản Phàm móc túi, không lấy ra ví mà lấy ra chiếc PDA màn hình lớn tới 5 inch, vừa bật máy vừa cười: “ Tiền thì không cần để ý, mục đích cũng đạt được rồi.”
Cả đám không hiểu:” Mục đích gì?”
“ Để mọi người ăn chậm lại, tâm tình vui vẻ một chút, có phải nghe thấy trả tiền là hết hồn rồi không? Ha ha ha, lần sau định nói xấu tôi thì nhớ lấy ngày hôm nay, tôi không kích thích mọi người tiêu hóa không tốt là may rồi. “ Giản Phàm cười ha hả:
Đúng là ăn chậm hơn hẳn, mọi người đều cười vui vẻ.
“ Được rồi, cho thêm ít giả vị vào món ăn nữa nhé, cổ nhân trong lúc đám tiếu khiến địch tắn thành tro bụi, còn chúng ta vừa ăn uống vừa phá án. “ Giản Phàm vừa nói vừa lấy hai cái cốc rượu làm bệ đỡ, để chỗ mọi người cùng nhìn thấy:
“ Cái gì thế? “ Quách Nguyên kích động, linh cảm đây là thứ có giá trị:
“ Chứng cứ. “ Giản Phàm ấn play, mọi người đầu đặt đũa xuống châu đầu nhìn màn hình, trên đó xuất hiện một người tóc trắng râu trắng, tiên phong đạo cốt:
Hồ Lệ Quân thoáng thấy người này liền nhớ lời Giản Phàm nói trước đó, thốt lên: “ Á, Bạch Mao là người có thật à?”
Giản Phàm khẽ đặt tấy lên môi “suỵt” một tiếng, chỉ chỉ vào màn hình.
“ ..Tôi sống ở khu Thiết Tây ... Mấy ngày
trước đó tôi xuống xã Thanh Từ kiếm hàng sót, có được cuốn ( Đại Tạng Tâm Kinh), chất liệu giấy đã khá lâu, nhưng không khẳng định được, muốn tìm Tằng Quốc Vĩ giám định. Tôi ở cách cửa Tiểu Tây không xâ, hôm đó trời mưa to, tôi đi được nửa đường thì hối hận, bắt cái xe cũng không được, đi vào tiểu khu không xâ thì thấy có người cùng Tằng Quốc Vĩ lên xe, tôi vẫy tấy gọi mà cậu ta không nghe thấy, xe đóng lại ngày ...”
“ Là Tiết Kiến Đình, cùng với một đám lưu manh, khi đó chúng đi đánh Lão Ngô bán tiền cổ, Lão Ngô có vài đồng tiền giá trị không chịu bán ... Lúc đó đã là hơn một tháng sau, lúc đầu tôi không để ý, biển số xe đã thay đổi, nhưng chỗ bị xước sơn bên trái, đèn xe bị vỡ, không biết vì sao lại không sửa. Tôi dám chắc là cái xe đêm hôm đó .....”
Giản Phàm hỏi, ông già trả lời, mặc dù chất lượng hình ảnh không rõ lắm, hơi rung, nhưng nhìn rõ một vị lão ông tóc trắng râu bạc trông như thần tiên ngoài cõi trần, lời nói ra nghiến người ta càng nghe càng kinh hãi, điều này cho thấy suy đoán ban đầu của Giản Phàm đều đúng hết.
Trong lúc bốn người kia chăm chú xem, Giản Phàm thong thả vừa ăn vừa bổ xung thông tin:” Ông già này tên là Bạch Kiện Ngu, là người buôn đồ cổ đã thoái ẩn giang hồ, lần đầu tới chợ đồ cổ Nam Cung điều tra tôi quen ông ta ... Không cần nghi ngờ lời ông ấy nói, quản hệ của ông ấy với Tằng Quốc Vĩ cực tốt, là một trong số người biết rõ nội tình. Người bán bánh và Bạch Mao đã chứng minh suy đoán của chúng tắ, buổi tối ngày 21 tháng 8 năm 1996 đúng là có một chiếc xe màu vàng đón Tằng Quốc Vĩ đi khỏi tiểu khu, Tiết Kiến Đình chính là tên lái xe.”
Hồ Lệ Quân và Quách Nguyên trầm ổn nên chưa bình luận gì vội, Tiêu Thành Cương làu bàu:” Nhưng mà lái xe thành gà chết rồi thì làm được gì? Ông già kia chỉ nhìn thấy thôi, có tác dụng gì đâu.”
“ Vẫn là trâu đi đêm.” Trương Kiệt lúc đầu còn tưởng phát hiện trọng đại gì, tới cùng vẫn vô ích, có chút cụt hứng ngồi về chỗ, tiếp tục ăn cho đỡ phí, hắn nghèo thật, hai vợ chồng sống đã phải tằn tiện, giờ nuôi con thơ, không khác gì nuôi thêm hai miệng ăn:
“ Chị Hồ, bật tiếp đi.” Giản Phàm không bận tâm thái độ của hai tên ngốc đó, hai tên này làm Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó thôi, cái khác không hi vọng gì:
Hồ Lệ Quân biết không đơn giản như vậy, bật video tiếp theo, là một danh sách ký tên, Giản Phàm chỉ đũa:” Đây là một trong số chứng cứ mà tổ chuyên án trước thu thập được, theo như quy định của Phân cục Tấn Nguyên mười mấy năm trước, vào đồn công an làm việc gì phải có thư giới thiệu, nếu là tư nhân đi vào, phải ký tên đăng ký ở chỗ gác cửa. Đây là 37 chữ ký của người ra vào Phân cục Tấn Nguyên, chú ý cái này.”
“ Là cái gì?” Quách Nguyên nhìn kỹ, nhìn như rồng múa phượng bay, cả đống chữ ký không nhìn ra nổi tên gì với tên gì:
“ Khi lần đầu tiên bắt đám Tề Viên Dân về, Quách Nguyên, anh nhớ không? Còn bảo chúng viết lời khai kể lại chi tiết ngày hôm đó làm gì, ở đâu, còn cả ký tên. Tôi đã đưa cho chị Sử để chị ấy phân tích chữ viết, chị ấy nhờ giáo viên của mình ở học viện hình sự giúp đỡ, và đây chính là kết quả.” Giải Phàm gợi ý:
Quách Nguyên nhìn tiến trình phân tích trên video, cuối cùng hai bút tích đặt cùng một chỗ, Hồ Lệ Quân thất kinh kêu lên:” Tề Viên Dân, hôm đó hắn ở trong Phân cục Tấn Nguyên?”
“ Hả, sao hắn lại ở đó?” Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt nghe thấy biến cố, cầm bát ghé đầu tới: