“ Dừng, chứng cứ ở chỗ này.” Giản Phàm cắt ngang:” Anh có xác nhận chúng ta vừa vào phòng còn chưa hỏi mà hắn đã nói rồi đúng không? Khớp với khẩu cung trước đó.”
“ Đúng, hắn sợ lắm.” Trương Kiệt gật đầu khẳng định:
Hồ Lệ Quân lần này theo kịp Giản Phàm rồi:” Hiểu rồi, chẳng trách cậu liệt kê hắn có nhiều tội lỗi như thế, vấn đề là ở đây, nếu các cậu chưa hỏi, làm sao hắn biết được các cậu tới vì chuyện gì, trong khi hắn đã gây ra bao nhiêu chuyện.”
“ A, đúng đúng, làm sao hắn biết chúng ta muốn hỏi tới vụ án Phân cục Tấn Nguyên? Khi đó tổ điều tra mới thành lập, người chưa đủ, còn là tạm thời, trong đội chẳng mấy ai biết chúng ta làm gì huống hồ là một người ngoài.” Trương Kiệt gãi đầu, nhớ lại bộ dạng đáng thương của Kiều Tiểu Ba, tức tối chửi:” Mẹ nó, tôi còn bảo hắn thật thà, chơi đùa chúng ta như khỉ.”
“ Không chỉ anh, cả tôi cũng bị vẻ ngoài của hắn quả mặt, đây chỉnh là sai lầm tâm lý bình thường, khi đó chúng ta thảo luận cách hỏi ra sao, nếu hắn chối bỏ hay quảnh co, hay không đáp, hoặc nói dối thì phải ứng phó thế nào, không chú ý là hắn căn bản không biết chúng ta tới tra án gì ... Lúc đó cả chú Nghiêm, dì Thời còn chưa tới đội, những người chúng ta đã hỏi là Tiêu Minh Vũ, Dương Công Uy và chi đội trưởng, chỉ vài người biết, tôi lớn gan suy đoán, trong số họ có người gọi điện đánh tiếng cho hắn, đợi chúng ta tới để diễn trò.”
Giản Phàm cuối cùng ném hết nghi vấn trong lòng ra thở phào một hơi, nhìn bốn người kia lặng đi không nói lên lời, mặt ngốc không thể tả, cảm giác như giữa mùa hè ăn một que kem mát lạnh, mùa đông ăn lẩu nóng, chỉ một chữ thôi: Sướng!
“ Còn đợi gì nữa? Nhân tối nay chúng ta triệu tập Kiều Tiểu Ba, nói không chừng sáng mai có hiệu quả rồi.” Quách Nguyên uống mấy cốc bia, má đỏ phừng phừng, xòe tấy vỗ bàn:” Chúng ta đi thôi.”
“ Chị Hồ, đưa chìa khóa cho họ đi.” Giản Phàm dửng dưng nói:
“ Ê, sao cậu không đi?” Trương Kiệt nhận lấy chìa khóa hỏi:
“ Chị Hồ suốt một ngày không nghỉ rồi, tôi cũng thế, còn mọi người ngủ cả ngày, chơi cả ngày, chẳng lẽ không nên làm chút việc à? Tưởng tôi mời ăn miễn phí hay sao? Còn nữa, lát dẫn Kiều Tiểu Ba về đại đội một, bảo mật nhé.” Giản Phàm an bài ba người, ba người kia có được phát hiện này, ngứa ngáy kéo nhau đi luôn:
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
“ Chị Hồ, tôi kiến nghị tiến hành thẩm vấn Kiều Tiểu Ba, tên này không đơn giản đâu, không phải là nghi phạm gây án, nhưng khẳng định là hắn che dấu điều gì đó. Bút tích giám định mặc dù không thể chứng minh điều gì, nhưng bằng vào điều này xin giám thị nơi cư trú của Tề Viên Dân không thành vấn đề, giữ lấy con cá lớn đó, đám lâu la phía dưới sẽ không chạy được. Còn nữa tôi muốn tìm cơ hội đối thoại chính diện với Trịnh Khuê Thắng lần nữa, vẫn cách cũ, dùng vụ bắt giữ cổ vật vừa rồi để lừa hắn, hắn đã nói một lần rồi, tố chất tâm lý không còn chắc chắn nữa ... Chị thấy được chứ?” Bữa cơm đã kết thúc, Giản Phàm gọi phục vụ vào, lấy hai cái túi ny lông, đựng số thức ăn chưa ăn hết, vừa thu dọn vừa nói, nói hồi lâu không thấy Hồ Lệ Quân trả lời, ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn mình, khẽ hỏi:” Chị Hồ, chị làm sao thế?”
“ Ồ không sao, cậu đang làm gì vậy?” Hồ Lệ Quân che giấu, vừa rồi còn cảm động vì mấy câu quản tâm của Giản Phàm, đã bao lâu rồi không có ai nói với cô một điều đơn giản ấm áp như vậy, có lẽ họ đều quen với hình tượng mạnh mẽ độc lập của cô:
“ Đỡ lãng phí, đừng thấy họ ăn no rồi, lát nữa dẫn người về đội, quả 0 giờ thế nào cũng kêu đói, tới khi đó tôi hâm nóng, chị đợi mà xem, thế nào cũng tranh nhau ăn ..”
Giản Phàm nói rồi xách hai cái túi lên, xem ra sự tỉ mỉ của Giản Phàm không chỉ thể hiện ở vụ án, mà còn ở cuộc sống hàng ngày, Hồ Lệ Quân cười nhẹ.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Giản Phàm rất tự nhiên chạy ra quầy thanh toán, Hồ Lệ Quân đi trước một bước, ra cửa vốn định bắt tắxi, có điều nhìn cảnh phố đêm đèn màu lấp lánh, sau đó lại là phố đi bộ, sắp Tết Dương, đường phố trang trí đẹp mắt, bất giác muốn đi bộ ngắm nhìn phố xá một lúc.
Đang suy nghĩ thì phía sau Giản Phàm gọi "chị Hồ, chị Hồ" , Hồ Lệ Quân không dừng lại đi vài bước, hướng về phố đi bộ, Giản Phàm bắt kịp cười:” Chị thật biết dưỡng sinh, ăn cơm xong đi bộ, có lợi cho sức khỏe.”
“ Vậy chúng ta cùng đi.” Hồ Lệ Quân thuận miệng nói, hai người bọn họ trừ công tác ra thì không trò chuyện về đề tài khác nữa, đã thời gian dài như thế rồi, quản hệ lúng túng:
Có người nói cách tốt nhất phá hỏng tình hữu nghị nam nữ chính là lên giường, đúng là như thế, ít nhất Hồ Lệ Quân cảm giác hai người không cách nào quảy về như trước được nữa. Giống như bây giờ, đã đi một đoạn dài rồi mà không ai nói gì!
Lúc này hơn 8 giờ tối, phố đi bộ Hưng Hoa đã trở nên náo nhiệt, đặc điểm nổi bật nhất ở nơi này là món ăn vặt lề đường, thường xuyên dùng làm nơi tổ chức lễ hội văn hóa giao lưu các nước. Lần trước lễ hội ẩm thực Hàn Quốc, Giản Phàm và Tương Địch Giai tới đây hẹn hò, hôm nay tuy không có gì hoạt động gì đặc biệt, song đủ khiến du khách quên đường về, cơm rằng cay, cá viên chiên, xâu thịt gà, bánh gạo kiểu Hàn ... khiến hai người ăn đã no vẫn có cảm giác thòm thèm.
Càng về khuya nơi này càng náo nhiệt, phố đi bộ Hưng Hóa luôn nổi tiếng vì lượng người đi chơi đêm, đặc biệt thích hợp cho các cặp đôi, vì thế không ít nam thanh nữ tú tấy trong tắy, vai kề vai hết sức thân mật.
Hồ Lệ Quân đi trong khung cảnh náo nhiệt mà bình dị đó, quảy đầu sang nhìn chàng trai một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mặt đên giảm đi một phần thanh tú, thêm chút góc cạnh, vóc dáng cao ráo cân đối, cảm giác mỹ cảm điêu khắc, trái tim bỗng xào xuyến, đột nhiên dừng chân, giọng không lớn:” Giản Phàm, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
“ Chị nói đi, với quản hệ của chúng tắ, có gì mà phải rào đón như vây?” Giản Phàm thuận miệng đáp:
Hồ Lệ Quân “ừ” khẽ một tiếng hơi cúi đầu, âm thanh thoát ra không khỏi đỏ mặt, bao lâu rồi không có điệu bộ nữ tính như thế, mình phản ứng thế này không phải quá rõ sao. Lén nhìn một cái, tim đập nhanh hơn, tự nhiên nghĩ linh tinh, không phải cậu ấy cố ý sáng tạo cơ hội ở riêng bên nhau vậy chứ? Cậu ấy muốn làm gì? Đôi mắt như sao sáng, lại sâu như nước, không cần nói cũng đoán ra phần nào rồi, chỉ uống chút bia mà thấy má nóng rằn, có sao chứ, dù sao giữa hai người đã vượt quá quản hệ đồng nghiệp rồi, một lần hay nhiều lần cũng vậy, đâu cần cố kỵ.
Tích tắc ấy bao trói buộc trong lòng như được vứt bỏ, người nhẹ bẫng, trái tim dịu ngọt, cảnh đêm như càng đẹp, cô không cần biết là lời đó là vô tình hay ái muội, cô càng muốn tin vào thứ sau.
“ Chị Hồ, làm sao thế?” Giản Phàm đợi mãi không thấy Hồ Lệ Quân nói gì thì quảy sang hỏi:” Chị định nói gì?”
“ Cái gì? “ Hồ Lệ Quân lạc giọng, trái tim đập bộp cái, thấy ánh mắt Giản Phàm trong veo, lời nói tự nhiên mới nhận ra nãy giờ mình tưởng tượng quá mức rồi, cô thầm đổ lỗi cho hôm nay uống hơi nhiều bia, tuy lúng túng may chưa quên điều định nói: “ Ừm, sao cậu làm mọi thứ một mình vậy?”
Giản Phàm cười khổ: “ Chị định giảng giải nguyên tắc với tôi à?”