Hồ Lệ Quân rốt cuộc không phải là thiếu nữ mới lớn, nhanh chóng che dấu cảm xúc, bình thường lại: “ Nguyên tắc đặt ra là có lý của nó, cần tuân thủ, còn tôi hỏi là vì quản tâm tới cậu, chẳng lẽ cậu không thấy đi điều tra một mình, lỡ có vấn đề không ai giúp à?”
“ Giúp gì chứ? Mấy manh mối tôi theo đuổi đều rất mơ hồ, trước khi tìm ra cái gì đó, nói ra ai tin? Hơn nữa không chắc theo đuổi manh mối đó có kết quả, giả sử gọi đám Tiêu Thành Cương đi cùng, vừa tốn tiền bao ăn, chẳng giúp được gì. Đám đó gặp khó chút là cằn nhằn lải nhải, vừa làm người ta bực mình, có khi bản thân tôi nghe nhiều cũng nản chí. “ Giản Phàm nhún vai: “ Lấy vị dụ chuyện tôi đi quả các phân cục chụp ảnh, bản thân tôi chưa rõ sẽ tìm được cái gì, khi đó đi với chị, có khi chị cũng can tôi đừng làm việc vô nghĩa, đúng không?”
Lời này cũng có lý, Hồ Lệ Quân thở dài cảm thán: “ Giản Phàm cậu đi quá nhanh rồi, mọi người không theo kịp cậu nữa.”
Giản Phàm hơi ngẩn rằ, chưa bao giờ nghĩ chuyện này là vấn đề, trước kia luôn là y phải chạy đuổi theo người khác: “ Chẳng lẽ chị muốn tôi chậm lại?”
“ Không phải thế, tục ngữ có câu, muốn đi nhanh thì đi một mình, nhưng muốn đi xâ thì phải đi cùng bạn bè. Giản Phàm, đừng đi một mình, người khác tuy kém hơn cậu, nhưng có lúc cậu cần tới họ. “ Hồ Lệ Quân nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm nói một câu:
Giản Phàm lúc này chỉ có thể gật đầu, chỉ cần là lời khuyên chân thành, y sẽ cân nhắc.
Hai người đi tới hết phố đi bộ, Hồ Lệ Quân bắt một chiếc tắxi, báo địa chỉ đại đội một. Lên xe rồi, không ai nói gì, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, dần dần mí mắt Hồ Lệ Quân bắt đầu đánh nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
Đến một ngã tư, tài xế vì tránh đợi đèn đỏ tăng tốc, sau đó rẽ hơi gấp, làm người Hồ Lệ Quân ngiêng đi, ngả vào vai Giản Phàm, Giản Phàm biết cô rất mệt rồi, cũng không để ý, ngồi thẳng lên cho cô dựa vào.
Có điều, hẳn là vì đang say giấc nồng cảm giác hơi lạnh, Hồ Lệ Quân ôm lấy tấy Giản Phàm, ôm chặt giữa ngực, Giản Phàm muốn rút tấy lại cũng không được.
“ Đi thêm vòng nữa.” Xe sắp tới nơi, Giản Phàm khẽ nói với tài xế, dáng vẻ ngủ say của Hồ Lệ Quân khiến người ta bất giác sinh ra ý nghĩ “thì ra ngủ thôi cũng là loại hạnh phúc như thế”, đánh thức cô lúc này là tội ác.
Xe đi loanh quảnh gần 20 phút nữa mới tới đại đội một, Giản Phàm khẽ gọi bên tắi:” Chị Hồ, dậy đi thôi, tới nơi rồi.”
Hàng mi dài rung rung, tới khi Giản Phàm gọi tới lần thứ ba, Hồ Lệ Quân mới miễn cưỡng mở mắt rằ, con người dùng tốc độ cực chậm mới lấy lại được tiêu cự, khuôn mặt có chút mờ mịt.
“ Tới nơi rồi!” Giản Phàm nhìn dáng vẻ ấy có chút đau lòng, chưa ngủ được bao lâu mà đã biến thành như vậy rồi, làm cái nghề này, nhất là nhân viên thực địa, chỉ có một chữ: khổ.
Hồ Lệ Quân lúc này mới tỉnh lại “á” một tiếng, nhận ra mình ôm tấy Giản Phàm, ngủ gật đã đành đi, trên vai Giản Phàm còn có vệt nước dãi ...
“ ... Người này nếu thực sự có điều che giấu, nhiều năm như vậy rồi, không dễ đối phó.”
Hồ Lệ Quân tấy trái đặt ngang ngực, tấy phải chống lên, cằm tỳ vào tấy phải nhìn màn hình lẩm bẩm:
Giản Phàm cũng đang nhìn màn hình giám thị, bên cạnh bàn trống của phòng thẩm vấn, Kiều Tiểu Ba vừa bị đưa về ngồi cúi đầu, lúc thì run rẩy, lúc thì lại ngẩng đầu lên một cái thật nhanh, dáo dác nhìn trái phải, ánh mắt hoảng loạn, quả màn hình thấy rõ được yết hầu cuộn lên cuộn xuống, không biết nuốt nước bọt bao nhiêu lần, đứng cách hắn không xâ là Tiêu Thành Cương uy mãnh đứng đó lạnh lùng nhìn không nói không rằng.
Nhìn màn hình vài cái, Giản Phàm lén lút nhìn Hồ Lệ Quân, thấy mình rất oan, vừa mất thêm tiền tắxi, vừa bị dùng làm gối ôm, bị người ta nhỏ nước dãi đầy vai, ấy vậy mà sau đó về đại đội một Hồ Lệ Quân không thèm để ý tới mình nữa ... không nói với mình nửa lời, cứ như mình làm gì nên tội vậy, yếu ớt gợi chuyện:” Chị Hồ, sao chị biết?”
“ Nghi phạm phân ra nhiều loại, một loại là lợn chết không sợ nước sôi, biết tội mình quá nặng, kiên quyết chối bỏ, đối phó với loại này không có chứng cứ hoàn chỉnh vững chắc, không định không làm gì được. Loại thứ hai giống nặn kem đánh răng hết ấy, nếu không có nhân chứng và vật chứng, cũng nhất định không nói. Loại thứ ba là giả ngu giả ngốc, hỏi gì cũng nói, nhưng cơ bản là nói linh tinh . Giản Phàm, có phải cậu chê mình sống quá thoải mái không? “ Hồ Lệ Quân đã tiến vào trạng thái công tác, quảy lại trả lời Giản Phàm, nhưng ánh mắt không còn hòa nhã như trước, giọng nói có phần lạnh lùng công việc:” Tôi sợ nhất là đối phó với hai loại người, một loại là im như thóc không nói không rằng, một loại là vừa vào phòng thẩm vấn đã hoảng sợ, loại đó không phải vô tội thanh bạch, mà là đại trí giả ngu, dù loại nào thì chúng ta không dễ dàng cậy miệng được đâu.”
“ Chị Hồ, còn chưa bắt đầu, sao chị đã đánh trống lui quân rồi?”
“ Cậu chẳng có gì hết, không nhân chứng, không vật chứng, định lấy cái gì mà hỏi hắn? Tôi cảnh cáo một cậu, đừng ra tấy bừa bãi, đừng tưởng tôi không biết đám người kia lấy khẩu cung ra sao, đang lúc mẫn cảm, còn xảy ra chuyện gì nữa là không ai gánh được trách nhiệm được đâu.” Hồ Lệ Quân nghiêm khắc nhắc:
“ Ai muốn động thủ, tôi sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện nói rằ.” Giản Phàm tự tin nói:
“ Giản Phàm, tôi tán thưởng sự tự tin của cậu, nhưng đừng để sự tự tin đó biến thành tự cho mình là đúng. Đừng quá kiêu ngạo, làm cái gì cũng phải nghĩ toàn diện, không thể chỉ biết mình. “ Hồ Lệ Quân nói mà không thèm nhìn Giản Phàm:
Nói một hồi không thấy đáp, đến khi quảy đầu lại thì cửa mở, không biết Giản Phàm đã rón rén bỏ đi từ bao giờ, lại lần nữa dậm chân tức tối, thằng nhóc đó có phải tối nay chuyên môn chọc giận mình không ...
Trong hành lang không dài, cửa phòng thẩm vấn khẽ mở ra một khe hẹp, Giản Phàm ra hiệu, ý tứ là bắt đâu.
Phòng thẩm vấn rất lạnh, hai vai Kiều Tiểu Ba run run, đó là vì có vài tiếng quát thình lình vang lên, có lẽ đã khơi lên ký ức từng trải quả ở phân cục, nên hơi lạnh truyền tới vai.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, trước tiên là có vài người đánh nhau, tiếng kêu, rồi có tiếng nổ lách tách, đó là tiếng máy phóng điện điện, hay còn gọi là dùi cui điện, tiếng gào thét thảm thiết, càng ngày càng to, cũng càng ngày càng rợn người. Kiều Tiểu Ba hơi nhấc mông khỏi ghế, cả người lẫn xe bỗng dưng bị đưa tới cái nơi không rõ tên này, xe bị giữ ở sân trước, còn mình bị ném vào cái phòng có hai lớp cửa sắt này đã hơn nửa tiếng rồi, không ai quản, bên cạnh chỉ có một tên cảnh sát đen xì vạm vỡ, cứ nhìn mình chằm chằm mà chẳng nói năng gì cả.
Càng không nói càng khiến Kiều Tiểu Ba bất an, mấy lần định lên tiếng hỏi, nhưng bị viên cảnh sát đó trừng mắt lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nuốt hết lời muốn hỏi vào bụng.
Chờ đợi trong khi không hay biết gì là một loại dày vò tàn nhẫn, bên tai thi thoảng lại có tiếng đấm đá huỳnh huỵch, không khác gì đấm bao cát, rồi lại có tiếng chan chát, giống như đang tát người. Tiếng kêu đau đớn, tiếng rên rỉ và tiếng hai người luân phiên quát tháo, giống như đang tra hỏi ai đó cái gì. Ở trong hoàn cảnh như thế Kiều Tiểu Ba thấy người càng lúc càng lạnh, đây là tra tấn, hắn đã trải quả rồi, mười mấy năm mà phương thức thẩm vấn của cảnh sát chẳng có gì thay đổi.