Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 497 - Chương 028: Khúc Tàn Chẳng Thấy Vui. (1)

Hắc Oa Chương 028: Khúc tàn chẳng thấy vui. (1)

Kiều Tiểu Ba đang hoang mang lo sợ đột nhiên âm thanh lớn lên, cái gì mà "mẹ nó, thích cứng đầu à, treo thằng cho này lên mấy tiếng, treo đến khi cha mẹ nó không nhận ra được thì thôi". Rồi lại có người quát "Đứng im, con mẹ nó muốn chết đấy à, có biết đây là đâu không, đội hình cảnh, dù mày làm bắt sắt cũng khiến mày nhũn như bún, con mẹ nó cứng đầu cứng cổ chỉ khổ vào thân".

Thế' rồi có tiếng gào khóc vang xin, tiếng cửa đóng sầm lại làm mọi thứ ngưng bặt, Kiều Tiểu Ba không ngồi yên được nữa, mông vừa nhổm dậy thì viên cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nói:” Ngồi xuống, vội cái gì, chưa tới lượt mày đâu.”

Ngữ khí không giống của nhân loại, mà giống như của máy móc, ngắn gọn chẳng có sắc thái biểu cảm nào, Kiểu Tiều Ba ngồi xuống, tim đập chân run ngập ngừng nói:” Đồng chí cảnh sát, có có phải các anh bắt nhầm người không, tôi, ý tôi nói là .”

“ À, bọn tắo cũng hay bắt nhầm người lắm.” Viện cảnh sát nhìn một lượt với thộ độ khinh bỉ: “ Vậy mày phải nghĩ xem, vì sao lại là bắt nhầm mày mà không bắt nhầm người khác.”

“ Tôi thực sự không làm gì hết mà.” Kiều Tiểu Ba mặt mày đau khổ, lời nói hết sức thành khẩn đáng thương.

“ Không làm cái gì sao?”

“ Vâng, vâng, đúng thế ạ, tôi không làm gì hết.” Kiều Tiểu Ba như thấy thời cơ xoay chuyển, rồi rít giãi bày:

Ai ngờ cảnh sát kia trở giọng:” Những kẻ tới nơi này đều nói giống mày hết.”

Miệng Kiều Tiểu Ba mở ra đóng vào, chỉ phát ra vài tiếng khọt khẹt gì đó. Thời xưa tú tài gặp binh tốt, có lý không nói nổi, bây giờ thành gặp phải cảnh sát, có lý cũng chịu chết. Đang nghĩ xem rốt cuộc mình gặp phải chuyện gì thì cửa bị mở ra một cách thô bạo, một cảnh sát nữa đi vào phất tấy nói đưa tới phòng thẩm vấn.

Tiêu Thành Cương kéo Kiều Tiểu Ba dẩy đẩy ra ngoài, hai cảnh sát một trước một sau kẹp hắn ở giữa, vừa đi quả một gian phòng thì Kiều Tiểu Ba giật bắn mình. Nhìn quả ô trên cửa gian phòng gần đó có một người toàn thân máu me bị treo lủng lẳng, môi mấp máy mấy lời van xin, không dám nhìn nữa, hai tấy nắm chặt lấy nhau mà không kiểm soát được cơn run rẩy.

“ Lề mề quá, vào đi.” Cửa phòng thẩm vấn vừa mở rằ, viên cảnh sát phía sau đẩy Kiều Tiểu Ba, sau đó cửa đóng sầm lại.

Trong gian phòng cách đó hai gian, Giản Phàm đang đứng dựa vào cửa ngăn cản Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân mặt bừng bừng phẫn nộ, cô đã nghe thấy tiếng tra tấn ở phòng bên, chỉ có điều loại chuyện này quen rồi, mà đây lại không phải đội trọng án, không tiện nói gì, nhưng vừa xong thấy Kiều Tiểu Ba bị Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên đưa đi thì không thể khoanh tấy ngồi nhìn nữa, chỉ mặt Giản Phàm quát:” Tránh rằ, đội một phá án ra sao tôi không xen vào, nhưng người này không thể tùy tiện ra tấy ... Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Tránh!”

“ Đừng, chị Hồ, đợi một phút được không?” Giản Phàm vẫn giữ lấy cửa:

“ Tránh ra cho tôi.” Hồ Lệ Quân kéo một cái, Giản Phàm loạng choạng mấy bước, nhìn thấy tấy cô đã đặt lên tấy nắm cửa, Giản Phàm ôm lấy eo cô từ bên cạnh, tiếp đó người rất nhanh xoay một cái, lưng tiếp tục chặn cửa, lúc này không còn chú ý tới chuyện khác nữa rồi, Hồ Lệ Quân vung tấy tát Giản Phàm, nhưng Giản Phàm đã đề

phòng trước bắt lấy, đặt tấy lên môi cô, "suỵt một tiếng.

“ Buông tôi rằ, đang ở đơn vị ..” Hồ Lệ Quân vùng vẫy, bị Giản Phàm ôm rất chặt, mặt đối mặt gần nhau trong gang tấc, phần bụng dán sát vào nhau, toàn thân cô nhũn rằ, nếu ở trên đường làm thế này còn có thể tiếp nhận được, nhưng đây không phải chỗ, bên ngoài là đồng đội, nếu mọi người nhìn thấy không cần sống nữa rồi:

“ Để hôm khác chúng ta làm cái đó, hôm nay làm chính sự ... Chị xem!” Giản Phàm cười cợt chả có chút nghiêm túc nào, buông Hồ Lệ Quân rằ, mở cửa, nhìn một cái, Trương Kiệt đang cởi trói cho người bị treo trên trần nhà, không ngờ là Vương Minh, còng tấy tháo rằ, hai tên đó cười gian, rón rén đi vào phòng giám thị.

Hồ Lệ Quân há mồm hiểu rằ, diễn kịch lừa người.

Đi vào phòng, Vương Minh vội vàng đổ nước rửa mặt, rửa một lúc nhìn vào gương, quảy sang Trương Kiệt quát:” Ê, bôi cái gì lên mặt tôi thế, sao không rửa được.”

“ Ha ha ha, một nửa là tương cà chuả, một nửa là thuốc đỏ, Vương Minh, nếu anh mà đóng giả thi thể thế nào cũng có tiềm năng đoạt Oscar đấy.” Trương Kiệt ngồi xuống ghế sô pha cười vui vẻ lắm:

“ Cách này có hiệu quả không thế?” Vương Minh biết là thuốc đỏ cũng không cố kỳ cho rách da nữa thứ này sẽ dần phai đi thôi, chỉ là không tin tưởng lắm:” Bây giờ nghi phạm có ăn đòn thật cũng chưa chắc đã hé răng, huống hồ là dọa nạt ... A, chị Hồ, chị cũng tới à?”

“ Hỏi cậu ta đi.” Hồ Lệ Quân mặt vẫn ửng đó, như còn chưa nguôi giận, chỉ Giản Phàm:

“ Trương Kiệt, đi, tới lượt anh thể hiện rồi, hãy phát huy hết ưu điểm mặt dày mày dạn, ngang ngược vô lý, dây dưa lằng nhằng của mình, nói cho hắn ù đầu váng óc không biết phương hương nữa thì thôi.” Giản Phàm chỉ huy:

“ Được, xem tôi đây. “ Trương Kiệt vỗ ngực một cái, uy phong rời phòng thẩm vấn:

Hồ Lệ Quân dở khóc dở cười: “ Giản Phàm, các cậu bày trò mà không nói với tôi, còn không mau nói rằ, tiếp theo tính làm cái gì?”

“ Hì hì, cần phải có người khách quản để xác nhận xem họ diễn thật không chứ, đến chị cũng tin thì lừa được Kiều Tiểu Ba rồi. “ Giản Phàm cười hì hì, tên Kiều Tiểu Ba đó không đơn giản, đừng để tưởng lừa được người tắ, rốt cuộc mình mới bị lừa:

Vương Minh tiếp lời: “ Phương án chính là giả hiện trường tra tấn, người vừa la hét là Trương Kiệt đấy, chắc là kinh nghiệm bị vợ đánh rồi, diễn rất thật ... Này Giản Phàm, tôi không nợ nần gì cậu đâu nhé, lần này treo tôi lên như vậy, tính sao đây?”

“ Mai tôi và bác Giang chiêu đãi mọi người một bữa được chưa? Lại chẳng phải treo thật, vài phút thôi mà.” Giản Phàm bất lực, đám này có cơ hội là tống tiền y nấu ăn:

“ Vài phút cũng là nợ, nhớ giữ lời.” Vương Minh xoa xoa tắy, từ khi Giản Phàm đi, chuyện cơm nước kém hẳn, người trong đội không ít lần oán trách Tần Cao Phong:” Nhưng mà cách này thực sự là lừa được hắn à? Cậu ít làm việc này, không biết bọn tội phạm giờ rắn mặt lắm.”

“ Bước đầu thôi, với tên này sẽ có tác dụng, hỏi anh nhé, nỗi sợ hãi nào là lớn nhất?” Giản Phàm đặt câu hỏi:

“ Chết chứ còn gì.” Vương Minh đáp không do dự:

“ Đúng mà cũng không hoàn toàn đúng, chờ chết mới là đáng sợ nhất. “ Giản Phàm lúc lắc ngón trỏ: “ Nói thế này nhé, tôi đã từng đọc tâm sự của một tử tù, hắn vốn là kẻ không sợ chết, cũng xác định mình sớm muộn cũng không thoát được tội này, nhưng đêm trước khi hành hình, hắn lại sợ tới không kiểm soát được cả đái ỉa nữa ... Kiều Tiểu Ba hiện giờ vẫn còn mơ hồ không biết mình phạm vào tội gì, càng không biết chúng ta sẽ đối phó với hắn ra sao, càng hoang mang càng sợ, càng sợ thì càng loạn. Chúng ta đả kích phòng tuyến tâm lý của hắn từng chút một trước, đợi khi hắn mềm yếu nhất thì một chiêu giành chiến thắng.”

Hồ Lệ Quân nhìn màn hình, Trương Kiệt mặt còn chỗ bầm tím, chỗ dán băng, chẳng có tí trang trọng nghiêm túc nào, bên cạnh là Quách Nguyên cũng mặt mày sứt xẹo thương tích, trông cả hai hết sức buồn cười, như là trò đùa, Hồ Lệ Quân chỉ Trương Kiệt thiếu lòng tin nghiêm trọng:” Bằng vào cậu ta ấy à?”

“ Đúng rồi, Trương Kiệt có thể khiến đội trưởng Lục tức tới lôi cả mẹ anh ta ra chửi cơ mà, để anh ta nói linh tinh một hồi, thế nào cũng khiến Kiều Tiểu Ba giận tới quên cả mẹ mình là ai. “ Giản Phàm cười rất khả ố:

“ Cái này tôi tin, tên Trương Kiệt này cởi áo cảnh sát ra là có thể đi làm lưu manh vô lại. “ Vương Minh cho Trương Kiệt một lời đánh giá rất cao:

Bình Luận (0)
Comment