Trong phòng thẩm vấn, thẩm vấn rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.
“ Họ tên?”
“ Kiểu Tiểu Ba.”
“ Giới tính.”
“ Nam.”
“ Dân tộc?”
“ Hán.”
“ Số chứng minh thư.”
“ 14052199.”
Hỏi vài câu, Kiểu Tiểu Ba ngoan ngoãn trả lời, vô cùng phối hợp, chủ thẩm Trương Kiệt giả vờ giả vịt viết số CMT giao Tiêu Thành Cương:” Đi, tra tận gốc hắn, xem có tiền án giết người cưỡng bức hay có mua bán vũ khí ma túy gì không? Thằng chó này mặt khả nghi lắm.”
“ Vâng!” Tiêu Thành Cương hết sức nghiêm túc nhận lấy đi ra ngoài:
Kiều Tiểu Ba nghe mà hết hồn, nhìn hai vị chủ thẩm càng sợ hơn, một người bị thương ở má trái, một người bị thương ở má phải, dán băng dính thuốc chằng chịt, ở vị trí của hắn chẳng thấy thấy có chút buồn cười nào, chỉ thấy sợ. Lòng còn không khỏi hoài nghi, vết thương này có khi là cố ý, để mình không nhận ra đặc trưng diện mạo.
Quách Nguyên bị thương má trái thấy Kiều Tiểu Ba lấm lét nhìn mình, vỗ bàn đánh sầm:” Nhìn cái gì đấy, thành thật vào.”
Trương Kiệt bị thương má phải càng ác hơn, Kiều Tiểu Ba vừa bị giật mình lại vỗ bàn thêm cái nữa:” Biết anh em tắo vì sao bị thương không? Xử hai thằng đào phạm, bằng vào mày, con kém lắm.”
Vị bên trái tiếp tục vỗ bàn:” Đối đầu với cảnh sát không có kết quả tốt đâu, thành thật khai báo còn có đường sống.”
Tiếng rầm bên này vừa dứt thì vị khi lại vỗ cái nữa:” Muốn làm kẻ địch với nhân dân à, chỉ có một con đường chết thôi.”
Rầm cái nữa, không phải là vỗ bàn mà là mở cửa, Tiêu Thành Cương quảy lại, đứng bên cạnh Kiều Tiểu Ba, thế là không chỉ có đằng trước, sau lưng càng rờn rợn, như vất kể lúc nào cũng có thể bị người ta đâm một dao vậy.
Trải quả nhiều cuộc thẩm vấn rồi, Kiều Tiểu Ba cứ ngây rằ, không hiểu mấy người đó làm cái gì, càng không hiểu vì sao mình vào đây.
Trong phòng chỉ im ắng một chút, Trương Kiệt lại bắt đầu vỗ bàn quát:” Thành thật khai báo, vì sao lại vào đây?”
“ Á .. Tôi, tôi làm sao mà biết được?” Kiều Tiểu Ba líu lưỡi, câu này sao lại hỏi mình chứ, chính họ bắt mình mà:
“ Không biết vì sao mà lại vào đây, mày cho rằng đây là chỗ để chơi à? Nói mau, đường Ngũ Nhất liên tục xảy ra ba vụ cưỡng hiếp, có phải do mày gây ra không?”
“ Tôi, tôi ..” Kiều Tiểu Ba hoang mang tột độ, sao đột nhiên lại dính vào chuyện này:
“ Không phải không phải.” Quách Nguyên xuả tấy cắt ngang lời Kiều Tiểu Ba, phủ định lời của Trương Kiệt:” Không thể nào là hắn được, nhìn đi, hai mắt vô thần, mặt trắng không râu, vai rụt lưng còng, cho dù có muốn cưỡng gian thì cũng làm gì có công năng ấy, đúng không? Thằng này nhìn đuối lắm.”
“ Hả, tôi, tôi ... Vâng, tôi đuối, tôi đuối lắm ... đúng là tôi không có công năng đấy.” Kiều Tiểu Ba nghiến răng thừa nhận, không có công năng còn hơn là bị gán tội cưỡng bức, thời buổi này chuyện đảo lộn trắng đen nhiều lắm, đừng để biến thành dê thế mạng cho đám cảnh sát không phá được án:
Nhưng Trương Kiệt không chịu buông tha, chụp cho cái mũ lớn hơn:” Mày đừng nghĩ mày không có công năng ấy là thoát được nhé, mày trốn trong ngõ tối ở đường Ngũ Nhất rình rập nạn nhân, hai vụ cưỡng bức không thành xảy ra án mạng. Bọn tắo hoài nghi là do tên biến thái không có công năng sinh lý bình thường gây rằ, điều kiện của mày vừa vặn phù hợp.”
Kiều Tiểu Ba tức tới bụng co lại, có loại cảnh sát vô lý như thế à? Đáp án là có, không chỉ một, tên còn lại thêm dầu thêm mỡ: “ Mày đừng tưởng làm bộ dạng thành thật là quả mặt được người khác, không có chứng cứ sẽ không tìm mày đâu. Nói, rốt cuộc có phải do mày không? Mày giết bao nhiêu người? Giấu xác ở đâu?”
Giấu xác?” Kiều Tiểu Ba hoàn toàn choáng váng rồi, chỉ vài câu mà cứt đái chụp lên đầu liên tục, bên tai nghe quát tháo vỗ bàn liên hồi, chẳng nhớ là mình đã trả lời gì nữa.
Nửa tiếng đồng hồ trôi quả, Kiều Tiểu Ba từ tội cưỡng hiếp không thành chuyển sang giết người, từ giết người lại thành buôn bán ma túy, từ buôn ma túy lại dính vào mua súng bất hợp pháp, tóm lại là thối hoắc rồi, đủ dựa cột vài lần. Toàn là trọng án, tội nào cũng chết người, mấy lần muốn đứng dậy đều bị Tiêu Thành Cương ấn xuống.
Một tiếng trôi quả, hai tên cảnh sát càng hăng hái, tội mới hết rồi, quảy lại mấy tội cũ, cứ như sợ người ta tội quá nhẹ vậy, Kiều Tiểu Ba phát hoảng, cứ lần nào định phủ nhận lại có tiếng bóp tấy răng rắc phía sau, nhớ lại cảnh ngộ của người trước mình, cưỡng ép mình không nói, mà không nói thì hai tên kia lại lấn tới.
“ Làm sằng!” Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm và Vương Minh cười rũ rượi cứ như xem hài kịch thì quát một tiếng, hai tên trong màn hình đâu có phải thẩm vấn. Đúng là chuyện nghiêm túc tới mấy giao vào tấy Giản Phàm cũng biến chất biến vị, không chịu làm cái gì cho đàng hoàng, thi thoảng không rõ có phải y vì vui đùa mà cố ý bày trò không: “ Giản Phàm, bảo bọn họ dừng lại đi, cứ thế này thì tới trời sáng cũng chẳng xong.”
“ Đừng đừng chị Hồ, sắp rồi, sắp rồi.” Giản Phàm vội đứng dậy định kéo tấy Hồ Lệ Quân đang định rời đi:
“ Cái gì sắp?” Hồ Lệ Quân lườm một cái, rụt tấy lại:
“ Chị không thấy à, phòng thẩm vấn không có lò sưởi, hắn bị lạnh cả tiếng rồi, lại thêm bị tra hỏi thời gian dài, bây giờ sợ hãi mới là thật đấy. Vì sao, vì mấy lần phẫn nộ đứng dậy bị Tiêu Thành Cương ấn xuống, nếu là bị mấy lần thẩm vấn trước đó làm ám ảnh tâm lý thật, lúc này đã sợ hãi khóc mếu oan ức tới nhũn người rồi chứ không phải là nổi giận. Giận tức là sợ thật rồi, vì hắn là cảnh sát, biết mình phạm tội gì ... Cứ kích thích hắn tới cực
điểm rồi hẵng hỏi.
“ Khi nào mới gọi là cực điểm.” Hồ Lệ Quân thấy mình bị kích thích cực điểm mới đúng:
“ Sắp rồi, sắp rồi, chị cứ bình tĩnh ngồi xem.” Giản Phàm nịnh bợ mời Hồ Lệ Quân ngồi xuống:
Có tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn, Tiêu Thành Cương ra mở cửa lấy một cái hộp vào đặt lên bàn, Quách Nguyên đẩy tới trước mặt Kiều Tiểu Ba: “ Xem thứ trong này, nhận ra không?”
Trương Kiệt nói thêm đầy vẻ đe dọa: “ Cầm lên, nhìn cho kỹ, có nhận ra hay không là vấn đề lớn đấy.”
Kiều Tiểu Ba lúc này bị làm cho loạn óc rồi, hồ đồ nghe theo cầm ví tiền trong hộp lên, bên trong có vài cái thẻ, một cái hộp sắt tinh xảo đựng thuốc lá Trung Hoa, nhìn kỷ lắc đầu: “ Không nhận rằ.”
“ Nói dối, thứ trong xe của mày mà mày nhận ra à? “ Quách Nguyên trừng mắt:
“ Anh cảnh sát, anh muốn vu oan cho tôi, tôi nhận, dù sao nhưng tôi không làm gì.” Kiều Tiểu Ba tái mặt, ý thức được điều gì liền cuống lên:
“ A, nói tóm lại là mày thừa nhận đã làm nhé.” Trương Kiệt chỉ tắy:
“ Tôi không nói thế.”
“ Mày đừng chối, vì tiền, hộp sắt đều có vân tấy của mày, mày không chối được đâu, đó là vật chứng vụ án cưỡng bức không thành nên giết người 1112. Mày không nhận thì cũng không dễ chối đâu.” Trương Kiệt cười gian, thủ đoạn hay dùng để chỉnh người ta của đội trọng án:
“ Anh, anh ... Tôi. “ Kiều Tiểu Ba không ngời bị sập bẫy, tức thì đứng bật dậy quát: “ Các người quá đáng lắm rồi đấy, làm cảnh sát cũng không thể bẩn thỉu như vậy.”
Cuối cùng không che dấu được nữa, mèo con bị kích thích thành sói già nhe nanh rồi.
“ Ngồi xuống, thành thật chút. “ Tiêu Thành Cương ấn vai hắn, không ngờ bị Kiều Tiêu Ba huých vai cho một cái, lảo đảo lùi lại: