Trương Kiệt là tên nóng tính, cũng không cần vờ vịt nổi khùng, đứng bật dậy quát: “ A, thằng này láo, phản rồi, dám tấn công cảnh sát, còng lại.”
Tiêu Thành Cương rút còng xông lên, Kiều Tiểu Ba múa tấy loạn xạ, vừa bị khống chế là rùn người xuống, lăn lộn trên mặt đất ăn vạ: “ Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người, đánh chết người ta rồi.”
Ba người kia nhìn nhau, không ngờ tên này còn vô lại hơn trong tưởng tượng vài phần, ai còn nghĩ hắn nhút nhát đáng thương thì mù mắt rồi.
Hồ Lệ Quân rốt cuộc không nhịn được mở cửa đi rằ, Giản Phàm đuổi theo giữ cô lại, "suỵt" một tiếng, nói nhỏ: “ Chị cho tôi mấy phút.”
Nói xong đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, để Hồ Lệ Quân ở ngoài.
Tình hình chỉ vài phút mà đã đảo lộn, Kiều Tiểu Ba lăn lộn trên mặt đất, gào thét không ngừng, ba người kia vô kế khả thi, Giản Phàm bước tới ngồi xuống hứng thú nhìn Kiều Tiểu Ba diễn trò như đang xem xiếc khỉ, cười hỏi: “ Kiều Tiểu Ba, nhận ra tôi không? Anh trêu đùa cảnh sát mười mấy năm, chúng tôi trêu anh có vài tiếng mà đã không chịu nổi à?”
Lời này lập tức hiệu quả, Kiều Tiểu Ba trong tích tắc đã không la hét nữa, bò dậy, nhìn mấy lần, lại là một vị mặt mày xước xát dán băng dính chằng chịt nữa, lắc đầu không nhận rằ:” Anh là ai, tôi không nhận rằ, đừng bẫy tôi, làm như tôi chưa làm cảnh sát ấy, lấy mấy thứ kia mà đòi định tội tôi à, trẻ con quá.”
Giản Phàm cười ha hả: “ Xem đi, tôi nói thế nào nhỉ tài xế Kiều không hồ đồ một chút nào đâu, bằng vào mấy trò của các anh căn bản không dọa được người tắ. Đứng lên nào, đứng lên, xem anh kìa, bẩn hết rồi ...”
Mấy vị kia đóng vai ác, Giản Phàm tất nhiên đóng vai thiện, hết sức ân cần phủi bụi, hai tấy dìu Kiều Tiểu Ba mặt đầy hồ nghi ngồi xuống, cười nói rõ:” Chúng ta từng gặp nhau, anh đúng là quý nhân hay quên, ở công ty tắxi Đại Hằng, có hai cảnh sát từng tới gặp anh ...”
“ A, là anh.” Kiều Tiểu Ba cả kinh chỉ Giản Phàm:
“ Đúng, là tôi đấy.” Giản Phàm ghé mông ngồi lên bàn thẩm vấn vui vẻ nhìn Kiều Tiểu Ba quần áo nhăn nhúm, tóc tai bụi bặm, giờ không rụ rè gì nữa, mặt toàn vẻ bất bình phẫn nộ, giờ có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, chứ không thể bình tĩnh lại nữa rồi:
Quả nhiên lửa giận của Kiều Tiểu Ba cực lớn, rống lên: “ Các người không phá được án nên tới chỉnh tôi chứ gì?”
“ Ài, sao lại nói thế, anh giúp tôi, tôi giúp anh, tài xế Kiều, giờ anh là bách tính bình dân, lịch sử lại chẳng sạch sẽ gì, anh hẳn là biết hậu quả chứ? Dù anh không có tội, hành hạ anh vài buổi không thành vấn đề, hà tất gì phải thế? Anh thật là biết trêu cảnh sát, lừa người ta mười mấy năm. Tôi kể cho anh một câu chuyện cười, anh đừng coi là thật ... Ví như cái xe tắxi của anh ở sân, chúng tôi coi là công cụ gây án, tịch thu, như thế sẽ thế nào nhỉ? Chà chà, trước tiên là anh mất cần câu cơm rồi, bằng vào số vân tấy vừa rồi, chúng tôi xin lệnh tắm gian điều tra, rồi thẩm vấn anh vài tháng như mười mấy năm trước, sau đó thả anh ra thì người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ phải không?” Giản Phàm cười rất tươi, như bạn bè kể chuyện cười cho nhau nghe:
Không lên tiếng, xem ra đã biết ý đồ rồi, biết có nổi nóng hay ăn vạ cũng vô nghĩ nên yên tĩnh lại, Kiều Tiểu Ba im lặng, giờ ngày cả biện bạch cũng không nốt.
“ Người ta nói gì nhỉ, tắm thập nhi lập, tứ thập bất hoặc, anh sắp tới tuổi bất hoặc rồi, anh không tự nghĩ xem lời khai của anh gây ra rắc rối cỡ nào à?” Giản Phàm tặc lưỡi luyến tiếc:” Cột cửa có đèn, phòng trực ban có đèn, một cái xe moto bất ngờ từ trong đi rằ, là cảnh sát lại không có tí cảnh giác nào, không cả nhìn thử một cái à, nói là không thấy mà quả được sao? Có phải nhìn rõ quá nên không muốn nói không?”
Vừa rồi một phen diễn trò, giờ lại còn vờ vịt sợ hãi nữa thì quá ngu ngốc, thế nên chỉ còn cách chọi cứng tới cùng thôi.
Giản Phàm vẫn tự nói một mình:” Ôi, mười mấy năm rồi chưa kết thúc, anh không thấy phiền à? Biết vì sao chúng tôi tìm anh không, vì hôm quả cái tên tài xế lái xe năm xưa bị đội trọng án bắn bị thương, đã khai một phần tình tiết vụ án, anh làm ở công ty xe tắxi, chẳng là có thói quen nghe kênh quảng bá chứ nhỉ? Cái vụ buôn lậu cổ vật ấy, chắc anh biết hả ? Chính là bọn đã ăn trộm năm xưa, ngày quét sạch mẻ lưới không xâ, anh dù gì cũng từng làm cảnh sát vài ngày, muốn theo chân chúng chứ?”
Nói một nửa ánh mắt Kiều Tiểu Ba đã đảo trái phải, cơ mặt co giật.
Giản Phàm quảy đầu sang bên, như chẳng nhìn thấy:” Tài xế Kiều, anh hồ đồ quá, sao lại đi nói là nghi phạm mặc áo mưa đi ra chứ, thế thì thành vẽ rắn thêm chân mất rồi. À phải rồi, anh đưa áo mưa cho nghi phạm chứ gì, đồng mưu đúng không?”
“ Không, không , không ... Tôi không đồng mưu với chúng. “ Kiều Tiểu Ba như bị điện giật, vụ án này nghiêm trọng ra sao, hắn rõ hơn ai hết:
“ Đúng là đồng mưu rồi. “ Quách Nguyên tặc lưỡi vờ ghi chép vào vở:
“ Anh mở cửa thả cho nghi phạm đi, tội này không nhẹ hơn giết người là bao đâu, có biết mấy món cổ vật kia giá trị thế nào không? Một món là hơn 200 vạn Euro, tức là hơn 2000 vạn tệ, dù tòng phạm cũng đủ phán tử hình hoãn thi hành rồi.” Giản Phàm nghiêm mặt nói:
“ Không, không phải đâu, tôi không phải đồng mưu, khi đó tôi không có mặt ở hiện trường, các anh đừng vu ... “ Kiều Tiều Ba vừa mới phân buả liền kinh hoàng bịt chặt miệng, biết mình lỡ lời rồi:
Quá muộn, đã quá muộn, mấy tên cảnh sát xấu xâ trong phòng mừng ra mặt, nhìn nhau cười gian, Hồ Lệ Quân đã quảy về phòng giám sát cũng không nhịn được cười, nụ cười sáng lạn, xem ra câu "trời sinh ra ta ắt sẽ dùng" là có lý, chỉ cần dùng người vào đúng chỗ, thế nào cũng phát huy tác dụng.
Giản Phàm vỗ tấy bôm bốp:” Tài xế Kiều, nói đi thôi, đã nói ra rồi thì trút hết cho thoải mái, bớt một tảng đá trong lòng, sống cho nhẹ nhõm, xem anh thấp thỏm bao năm già đi nhanh quá ... Khi đó anh không ở hiện trường thì ở đâu?”
Kiều Tiểu Ba môi giật giật nói không rằ, sắc mặt vài phần đau khổ, giống như bị người ta khơi lại vết thương cũ, trong phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ. Lúc này Giản Phàm mới có cơ hội nhìn kỹ Kiều Tiểu Ba lại run bần bật, mặc cái áo jacket, áo dính vết dầu nhớt, giày da đã không bóng nữa nhìn rõ vết hằn, không có gì khác với tài xế bình thường chạy tắxi kiếm sống quả bữa ngoài kia. Bức ảnh trên hồ sơ là chàng trai trẻ non nớt khá xinh trai, giờ thì da mặt nhão, mắt có bọng, hai bên miệng có nếp nhăn, già hơn tuổi thật rất nhiều.
Đây là một thái độ với cuộc sống mà rằ, Giản Phàm liên tưởng tới bản thân trước kia, phần nào giống với hắn. Không quen biết, không có chỗ dựa, một mình kiếm sống trong thành phố lớn này, bị chèn ép ở tầng cấp thấp nhất, chịu đủ thức bất công ấm ức. Lúc nào cũng lo kiếm cái ăn cái mặc, tiêu hao mọi chí khí, gặp phải người giàu hơn mình, hung ác hơn mình, từng có cái thái độ nhút nhát bảo sao nghe vậy như hắn. Hôm nay phải dồn ép một người như thế, trong lòng cũng có chút áy náy.
Từ khi nhận ra mình chẳng những không ngốc, không thuả kém người còn vượt xâ xung quảnh, tự tin bành trướng mạnh mẽ, nhưng hình như liêm sỉ và tình thương thì ngày càng ít.