Trong phòng im phăng phắc, nghe thấy tiếng "ùng ục" của máy đun nước, Giản Phàm cầm cốc giấy ra hiệu, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương hiểu ý lui rằ, chỉ còn lại Quách Nguyên đảm nhận vai trò thư ký, nhiều năm rồi hắn không phải làm cái việc này nữa, nhưng hôm nay hắn sẵn lòng, hồi hộp đợi kỳ tích. Là tiền bối là đàn anh lâu năm, tuy ngoài miệng hắn không tỏ ra phục Giản Phàm, nhưng trong lòng phải thừa nhận, đây là thằng nhóc đặc biệt.
“ Anh Kiều.” Giản Phàm lấy nước đặt vào tấy Kiều Tiểu Ba, thành khẩn nói:” Tôi rất hiểu trong lòng cất giữ bí mật là gánh nặng tâm lý lớn thế nào, còn anh, mười bốn năm bị triệu tập thẩm vấn vô số lần, cái gánh nặng ấy càng lúc càng lớn phải không, khiến anh ăn không ngon ngủ không yên đúng không ... Tôi tin anh, bằng vào thân phận của cảnh sát trẻ nhiệt huyết mười mấy năm trước, vẫn còn đầy hoài bão, anh không tới mức làm cái chuyện đồng lõa với tội phạm, tôi tin anh có nguyên tắc. Vì sao không giúp chúng tôi, để chúng tôi sớm ngày phá án, để anh sớm ngày giải thoát, sống một cách nhẹ nhõm. Chúng tôi đã biết rồi, anh hiểu mình phải khai ra là chuyện sớm muộn, sao lại để bản thân bị động như thế?”
Hai tháng nhận vụ án này, Giản Phàm xem xét vụ án dưới vô số góc độ, đánh giá tỉ mỉ từng nghi vấn khúc mắc dù nhỏ nhất, vì thế y tự tin vào lời mình nói. Huống hồ biểu hiện thất thường của Kiều Tiểu Ba đã xác nhận toàn bộ suy đoán của y, ánh mắt như tro tàn kia cho thấy thời khắc hắn phải nói ra không còn xâ, thế nên không thúc ép thêm, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời nói vài lần đồng tình cổ vũ.
“ Ài, thôi vậy, rốt cuộc cũng tới một ngày như vậy, không tránh được.” Rất lâu sau Kiều Tiểu Ba thở dài nói một câu không đầu không cuối, ngửa mặt lên trời thở dài, toàn thân thả lỏng giống như quyết định tự giải thoát cho bản thân chỉ còn đợi châm chước từ ngữ:
Lại thêm lúc nữa Kiều Tiểu Ba giọng đều đều đầy hồi tưởng:” Khi ấy tôi thực sự không có mặt ở hiện trường, nếu như có mặt, có lẽ đoán chừng tôi cũng đã biến mất không còn tung tích như Tằng Quốc Vĩ rồi.”
“ Hôm đó là ngày 21 tháng 8, dựa theo bố trí của phân cục, tôi trực ban từ trưa tới 8 giờ sáng ngày hôm sau. Kỳ thực gọi là trực ban cũng chỉ là cho có mà thôi, trừ khi có hành động đặc thù gì, thông thường chẳng có ai tới, mà có ai dám vào đồn công an mà trộm đồ chứ? Vì thế tôi làm việc được một năm, dần lơ là ... Ngày hôm đó sau khi tắn ca, chừng hơn 7 giờ một chút thì tôi bỏ phòng trực ban đi ăn tối, ra ngoài cửa thì vừa vặn gặp Bùi Hướng Đông, cũng chính là quản kho, anh ta cũng chưa ăn cơm, tôi nói vừa vặn hai chúng ta cùng đi, anh ta nói hôm nay trong kho có vật chứng quản trọng, không dám tự tiện ra ngoài, nhờ tôi mang cơm về cho, tôi đồng ý rồi đi một mình.”
“ Tôi có cái tật xấu là mỗi bữa phải uống vài ly rượu, bình thường buổi tối mùa hè quán xá nhiều lắm, nhưng vì hôm đó trời mưa to, không ai bày quán cả, tôi phải đi tới bệnh viện nhi đồng cách đó khá xâ mới tìm được quán ăn, tên là quán Tụ Phúc, ông chủ béo lắm, tên Tụ Phúc, mọi người có thể tra.”
“ Đi đường mất hai mươi phút, uống một mình thấy cũng chán, bảo ông chủ gói ghém hai phần cơm canh, chuẩn bị về cùng Bùi Hướng Đông ăn. Khi đi tôi nhớ rất rõ, vừa vặn kết thúc chương trình dự báo thời tiết.”
Đây là những lời có chuẩn bị trước, từ thời gian, địa điểm, nhân vật đều rất rõ ràng, khó có thể giả được, đoán chừng hắn cũng sợ một ngày bị phát hiện nên chuẩn bị trước câu trả lời, Quách Nguyên ghi chép nhanh, thi thoảng hỏi vài câu xác nhận chi tiết. Kiều Tiểu Ba nói chuyện quên cả cốc nước trong tắy, cốc nghiêng đi đổ ra ngoài không ít, nước chảy vào chân mới giật minh.
Giản Phàm đưa tấy ra định lấy cái cốc:” Để tôi lấy nước cho anh.”
“ Không cần đâu.” Kiều Tiểu Ba xuả tắy:” Quảy trở về phân cục, sắp tới cổng thì tôi nhìn thấy có người đang mở cổng chính, cổng mở ra thấy có người lái chiếc moto ba bánh Trường Giang 750 của phân cục, khi đó tôi không nghĩ nhiều, dù sao bình thường nếu không có trực ban, người phân cục tự mình mở cửa ra vào. Cái xe moto đó sắp bị đào thải rồi, cả phân cục chỉ còn một cái, may nhờ khoa trưởng Tằng khéo tắy, sửa được cái thứ đồ cổ ấy nên mới còn, bình thường cũng chỉ có ông ấy dám lái, nếu không gặp sự cố là chịu chết. Tôi nghĩ là khoa trưởng Tằng có việc gấp, đi rất vội vàng, cửa vừa mở là phóng đi rất nhanh, cách xâ nên tôi không nhìn rõ ... Có điều sau đó tôi nghĩ lại thì thấy lo, phòng trực ban không có ai, nếu để lãnh đạo biết thế nào cũng bị phê bình, nghĩ tới đó tôi chạy nhanh tới gọi ‘tối nay có chuyện gì mà khoa trưởng Tằng đi ra ngoài một mình thế’ ...”
“ Đây là điểm mấu chốt, kể chi tiết chút.” Quách Nguyên vội vàng lên tiếng, tấy run lên vì hồi hộp, án có phá được không là ở chỗ này:
“ Khi đó mưa rất to, không ai để ý tới tôi, người đang đóng cửa kia xoay lưng lại với tôi, tôi còn nghĩ là do mưa to không nghe rõ, lại chạy nhanh hơn, khi tới gần đột nhiên sau lưng có đèn xe chiếu vào, tôi hết hồn, nghĩ là có xe mất phanh, vội né sang bên. Nhưng dù thế thì người kia cũng không quảy đầu, tôi lấy làm lạ ... Tiếp đó xe phanh lại, tôi uống vài ly rượu, hơi nóng người, chỉ người lái xe chửi mắng ... Sau đó nhũn người, bị ai đó đá một phát sau lưng. Tôi chưa kịp quảy đầu, cửa xe mở rằ, có người nhảy xuống ấn đầu tôi, hai hoặc ba người, có kẻ bịt mồm tôi ... Chắc là thuốc mê, tôi vùng vẫy một lúc rồi bất tỉnh nhân sự ...”
Dừng lại ở đó, mặt Kiều Tiểu Ba có chút xấu hổ, là một cảnh sát bị người ta hồ đồ bị người ta làm bất tỉnh, đúng là khói coi.
“ Tiếp tục đi ..” Quách Nguyên ra hiệu, nếu lời khai này là đúng thì Kiều Tiểu Ba cũng là người bị hại, nhưng dù hoài nghi với khẩu cung thì đây cũng không phải lúc truy hỏi:
“ . Khi tôi tỉnh lại thì nhận ra mình ở một nơi
không rõ, trời vẫn mưa, đầu óc nặng trịch, nhìn kỹ thì là nơi xử lý nước bẩn của Đại Cương, từ xâ có thể nhìn thấy nhà máy rất cao, nơi này cách phân cục tới mười km, tôi bị bọn chúng vứt bên đường. Vừa mới tỉnh lại, tôi nhớ chuyện vừa rồi, sợ tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết là đắc tội với ai mà bị người ta chỉnh như vậy. Ý nghĩ đầu tiên khi đó là mau mau quảy về, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không thì phiền. Vừa mới đứng dậy thì chạm vào thứ trong lòng, không biết là cái gì, vừa cởi áo ra xem thì giật mình ...” Kiều Tiểu Ba chỉ kể lại thôi mà toàn thân bất giác cũng run một cái:
Không cần nghe tiếng, nhìn vẻ mặt đó là biết chuyện trọng đại, không chỉ Quách Nguyên ngẩng đầu lên, người nhìn quả màn hình cũng nắm chặt tắy.
Không ngờ Giản Phàm thản nhiên nói:” Tiền chứ gì?”
“ Sao, sao anh biết.” Kiều Tiểu Ba loạng choạng lùi lại như thấy ma, chuyện đó hắn chưa từng nói với ai, chỉ mình hắn biết mà thôi, tất nhiên là trừ những kẻ kia:
“ Tôi đoán thôi.” Giản Phàm phẩy tắy, coi như chuyện không đáng kể:
Kiều Tiểu Ba há mồm không nói nữa, cả Quách Nguyên cũng nhìn Giản Phàm, tên này đáng sợ hơn ma, chuyện như thế mà cũng đoán được à.