“ Tiêu Minh Vũ ấy, à, chính là phó phân cục trưởng ở phân cục Tấn Nguyên, hiện giờ là phó cục trưởng cục công an thành phố rồi. Trong số lãnh đạo, cũng không phải không có người tốt, ít nhất có phó cục trưởng Tiêu rất tốt, khi tôi bị khai trừ, anh ấy tới tìm tôi vài lần, khuyên tôi nghĩ thoáng, làm lại cuộc đời. Ài, tôi chẳng ra sao, toàn gây họa ... Mấy năm trước phó cục trưởng Tiêu còn bảo tôi làm lái xe cho anh ấy, nhưng sau tôi nghĩ, với thân phận của tôi, chẳng phải làm mất mặt lãnh đạo à, nên tôi không đi, đi lái xe tắxi, giấy phép khi đó không làm được còn do phó cục trưởng Tiêu đánh tiếng giúp.” Kiểu Tiểu Ba xấu hổ kể lại:
Giàn Phàm "ồ" một tiếng ra chiều đã hiểu, đưa mắt đề ý Quách Nguyên, có vẻ hắn tiếp nhận lời giải thích này mà không nghi ngờ gì, thầm lấy làm lạ, bề ngoài vẫn hỏi:” Tôi không biết anh là thân thích với phó cục trưởng Tiêu đấy.”
“ Không phải vậy đâu, kỳ thực khi tôi mới vào phân cục là do phó cục trưởng Tiêu nhận, anh ấy là người niệm tình cũ, mỗi lần có tổ chuyên án được lập, đều khai thông tư tưởng cho tôi, sợ tôi nghĩ quẩn .. Giờ nhớ tới lãnh đạo cũ quản tâm như thế, tôi lại hổ thẹn.”
Một hỏi một đáp giống như hai người tán gẫu chuyện thường nhật, theo như điều Kiều Tiểu Ba nói thì Tiêu Minh Viễn đúng là lãnh đạo tốt quản tâm tới cấp dưới, hơn nữa hắn sáng khoái như thế cũng là nhờ có lãnh đạo quản tâm.
Kiều Tiểu Ba càng nói càng cảm khái, lần đầu có vẻ khó mở miệng:” Tôi có để đề xuất yêu cầu không?”
“ Chỉ cần tôi làm được.” Giản Phàm gật đầu đồng ý:
“ Tôi biết anh làm được, ai làm người ấy chịu, nhắm vào tôi là được, đừng giữ xe tôi, tôi hơn 30 mới cưới vợ, con vừa học tiểu học, hai mẹ con cô ấy theo tôi chẳng ngày nào an nhàn. mua xe cũng phải đi vay, nợ chưa trả hết, đó là tài sản giá trị nhất trong nhà, tôi ngồi tù vài năm không sao, nhưng mẹ con cô ấy ... Tôi có chuẩn bị cho ngày này rồi, chỉ không yên tâm ...” Nói xong câu khiến người ta chúa xót ấy, mắt Kiều Tiểu Ba cũng đỏ hoe:
“ Có lời gì muốn nói, tôi sẽ chuyển lời dùm, yên tâm, tôi đích thân đưa xe về.”
“ Cám ơn, cám ơn.” Kiều Tiểu Ba nước mắt giàn dụa, chẳng mấy chốc che mở hai mắt, chắp tấy liên hồi, gạt nước mắt nóiH Bảo với cô ấy, nếu tôi đi quá lâu, đừng đợi, tìm nam nhân khác làm lại, tôi không trách cô ấy ... Tìm người nào tốt chút, đừng kém cỏi như tôi, con tôi còn nhỏ, đừng nói với nó, nếu không nó không ngẩng đầu lên được.”
Giản Phàm im lặng, chuyện thế này chẳng biết an ủi ra sao nữa, bất giác khiến y nhớ lại đồng Hải Bình trong vụ án lừa gạt cướp của trước kia, cúi đầu rời khỏi phòng thẩm vấn, để lại sau lưng là tiếng khóc nức nở như đâm vào tim, vụ án có cơ xoay chuyển, nhưng chẳng đem lại chút vui vẻ nào.
“ Giản Phàm.” Hồ Lệ Quân không biết từ khi nào tới bên cạnh Giản Phàm, vỗ vai y nói nhẹ:” Chuyện còn lại cậu không cần lo nữa, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương đi trả xe và lấy chứng cứ, tôi bảo Vương Minh đi mời Sử Tĩnh Viện rồi, cậu nghỉ đi.”
“ Ừm, kiếm cho Kiều Tiểu Ba cái áo ấm.” Giản Phàm nhớ rằ, chiếc jacket mà hắn mặc quá mỏng manh:
Hồ Lệ Quân thoáng ngập ngừng:” Tôi nhớ rồi, Giản Phàm ...”
Giản Phàm cắn ngang lời Hồ Lệ Quân:” Đừng, chị Hồ, đừng bảo tôi thấy nhiều sẽ quen, tôi mãi mãi không quen được đâu.”
Nói rồi bỏ đi về cuối hành lang.
Hồ Lệ Quân không yên tâm chạy theo, gọi:”
Cậu đi đâu thế?”
“ Tôi nấu cơm.” Giản Phàm không quảy đầu lại, tới thẳng nhà ăn đã tối om, 2 giờ sáng rồi, vẫn còn tiếp tục, mọi người đều đói, có lẽ chỉ có làm cơm, Giản Phàm mới thấy mình vẫn là mình, không thay đổi gì:
Nhưng đúng là thay đổi rồi, Hồ Lệ Quân cũng thấy Giản Phàm thay đổi rất nhiều.
Sáng sớm, ở trong cái mùa ngày ngắn đêm dài này, sáng sớm của mùa đông vẫn cứ đen xì xì, gió bắc lạnh căm rít gào thổi quả mặt đường mờ sương trắng, dù nhìn phía trước hay quảy đầu cũng chỉ thấy sự tiêu điều lạnh lẽo. Một chiếc xe cảnh sát như bóng ma rời khỏi ngõ ở đường Ngũ Nhất, đi trên đường phố gần như không có người đi lại, sáng sớm cũng chẳng khác gì đêm đen, đèn đường vẫn, không khác gì đi đêm.
Trong xe là mấy thành viên tổ chuyên án, người lái xe là Tiêu Thành Cương, ghế phụ là Hồ Lệ Quân, Giản Phàm và Trương Kiệt ngồi ở ghế sau, tiếp sau đó là Kiều Tiểu Ba trong lồng giam.
Lúc này bọn họ tới trại tạm giam, cách thời gian đưa Kiều Tiểu Ba tới đại đột một đã 30 tiếng, không có thêm chuyện bất ngờ nào nữa. Kiều Tiểu Ba vô cùng phối hợp, theo lời khai của hắn, Sử Tĩnh Viện đã phác họa ra bức ảnh đầu tiên của nghi phạm, hơn nữa từ nhà hắn có được phong thư lưu giữ 14 năm, Thời Kế Hồng nhìn một cái là nhận rằ.
Vụ án từ đó tiến thêm một bước, sự thật càng kịch tính hơn suy đoán, quả hai tháng công tác mặc dù tổ chuyên án thu được không ít hiệu quả, nhưng vẫn có chút hoài nghi vào giả thiết gây án của Giản Phàm, theo lời khai của Kiều Tiểu Ba, khi đó có 3 người khống chế hắn, thêm vào tên lấy trộm, vậy là có 4 người.
Một ngày hai đêm, trong thời gian tranh thủ từng giây từng phút đó, kẻ đầu têu Giản Phàm lại suốt ngày ở trong nhà ăn cùng bác Giang, chuẩn bị cơm nước cho thành viên thẩm vấn, cùng thở ngắn than dài. Tổng cộng làm 4 bữa cơm chính, 2 bữa phụ, lần nào cũng do y đích thân mang cơm vào phòng thẩm vấn cho Kiều Tiểu Ba, được đồng nghiệp trước khách khí như vậy, Kiều Tiểu Ba lau giọt nước mắt không sao kìm được.
Cảm động, đôi khi rất đơn giản, một bát cơm ấm bụng, một câu nói ấm lòng thôi.
Xe lặng lẽ đi không ai nói gì, đường Ngũ Nhất, đường Trường Phong cho tới trại tạm giam nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố. Trên đường đi Giản Phàm nhiều lần quảy đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn Kiều Tiểu Ba, rất trấn định, không sợ hãi cũng không bi thương, càng không giống nghi phạm khác hoang mang về tương lai, có sự an tĩnh giống như đang về nhà, ngồi im như tượng.
Dáng vẻ đó ít nhất làm Giản Phàm đỡ áy náy phần nào, lòng tự an ủi như vậy.
Đường đi khá xâ, dù không tắc đường cũng mất nửa tiếng mới nhìn thấy cổng trại tạm giam, xe trực tiếp đi thẳng vào trong sân, Trương Kiệt thường xuyên đem nghi phạm tới đây, rất quen thuộc rồi nên chạy đi làm thủ tục, Giản Phàm mở cửa gọi một tiếng, Kiều Tiểu Ba ôm chiếc áo mùa đông lom khom đi xuống.
“ Anh Kiều, anh cứ yên tâm đi, tôi đã quả nói chuyện với vợ anh rồi, chị ấy không trách anh, dù sao là sai lầm trong quá khứ, chị ấy nhắn, sẽ cùng con đợi anh về.” Giản Phàm lần đầu tiên làm chuyện này, lòng không thoải mái lắm:
“ Cám ơn, ngày tôi rằ, nếu cậu không chê, tôi xin được mời cậu tới nhà làm khách. À phải rồi, tôi còn chưa biết tên cậu là gì.” Kiều Tiểu Ba cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm, để chàng cảnh sát trẻ này phải lo lắng cho mình như thế, cảm động lại ái ngại:
“ Tôi tên Giản Phàm, Giản trong đơn giản, Phàm trong bình phàm.”
“ Giản Phàm!? ... Tên hay lắm, con người sống đơn giản một chút tốt hơn, xem cả đời tôi sống nực cười thế nào, nửa đầu làm cảnh sát bắt nghi phạm, nửa sau làm nghi phạm bị cảnh sát bắt, sớm biết thế này, trước kia đã chẳng ...” Kiều Tiểu Ba lắc đầu cười chúa chát: