Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 503 - Chương 034: Án Cũ, Sinh Khí Mới. (1)

Hắc Oa Chương 034: Án cũ, sinh khí mới. (1)

“ Kiều Tiểu Ba.” Hồ Lệ Quân thấy Trương Kiệt đã làm xong thủ tục đi về phía họ, vỗ vỗ vai Kiều Tiểu Ba, cổ vũ:” yên tâm, vợ anh có chuyện gì, chúng tôi sẽ giúp, vì biểu hiện lần này của anh, tôi vẫn coi anh là đồng đội cũ, hôm nay đi sớm quá, nếu không dì Thời và chú Nghiêm còn định tới tiễn anh một đoạn.”

Kiều Tiểu Ba rối rít cám ơn, lần đầu cảm thấy bộ cảnh phục từng khoác lên người cũng có giá trị, Trương Kiệt tới nơi, do thẩm vấn rất thuận lợi nên cũng học theo Giản Phàm, vô cùng khách khí, bắt tấy an ủi:” Người anh em, không nói mấy câu giả dối nữa, vào đó rồi chớ để họ biết anh là cảnh sát, nếu không là thảm đấy. Thứ hai, anh không phải loại người làm được kẻ ác, chịu đựng mấy thằng cầm đầu chút, vài trận đòn là quả thôi, tôi đánh tiếng với quản giáo rồi. Người ta hỏi phạm tôi gì vào đó, cứ nói càng nặng càng tốt, ra vẻ mập mờ một chút, thế chúng mới sợ, giết người cướp của cũng được, đánh cảnh sát càng tốt, trước kia làm cảnh sát, chắc biết vài vụ án hả, kể cho chúng nghe, mồm mép anh khá mà ... Thế thôi, có cơ hội chúng tôi tới thăm ...”

Tiễn chân cho tới tận cửa khu nhà giam, Kiều Tiểu Ba mỗi bước chân lại run một cái, cửa sắt đóng sầm lại, hoàn toàn cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“ Ê Trương Kiệt, nghi phạm này quản lớn cỡ nào thế, sao không đeo còng, vi phạm quy định đấy nhé!” Một quản giáo đi quả nhìn thấy, nhận ra Trương Kiệt thuận miệng nói một câu:

“ Cút cút cút.” Trương Kiệt đuổi như đuổi ruồi:” Nhìn lại bản thân anh đi, suốt ngày lăm lăm cái dùi cui, đi chăn dê hay đuổi lợn thế, chúng tôi chấp pháp văn minh, nghi phạm thì sao nào? Người ta có tính giác ngộ, không thấy người ta tự đi vào à?”

“ Xì, đợi ngày nào đó cậu bị vào đây, tôi cho biết mặt.” Quản giáo dứ dùi cui cười mắng:

Thế là kết thúc được một việc, bốn người lên xe thì trời cũng hửng sáng, ba mươi tiếng thẩm vấn luân phiên nghỉ ngơi, không thấy mệt, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt quả nhà Kiều Tiểu Ba. Vị cựu cảnh sát sống chẳng ra sao, giả cảnh bần hàn, vợ khóc hết nước mắt và con gái học tiểu học, giờ mất đi trụ cột giả đình, sợ càng khó sống, trò chuyện nửa ngày, hiểu được sao Giản Phàm lại khổ sở như vậy.

Xe đi được một quãng, Hồ Lệ Quân là người từng trải nhất, lên tiếng phá vỡ không khí trầm lắng trong đội:” Lần đầu tiên tôi áp giải nghi phạm mà không dùng còng, lần đầu tiên nghi phạm lại coi cảnh sát như thân bằng hảo hữu, lại còn cám ơn liên tục ... Càng là lần đầu tiên thẩm vấn không cần lao tâm khổ tứ, thuận lợi như vậy. Trương Kiệt, cậu nói xem có phải thế không?”

Trương Kiệt hiểu ý Hồ Lệ Quân muốn dụ Giản Phàm nói chuyện, tỏ ra hết sức kinh ngạc:” Đúng đây, giờ nói ra thì lý giải được, Kiều Tiểu Ba cũng là không may mắn, nếu không gặp chuyện kia, có lẽ thành cảnh sát tốt ... Nói thật nghĩ vỡ đầu không thể nghi tới hắn, tên này cũng lợi hại, nhưng mà không bằng Giản Phàm, từ bây giờ thần tượng của tôi là phó tổ trưởng Giản.”

“ Không đúng rồi.” Tiêu Thành Cương buồn chán xen mồm:” Hai ngày trước anh còn bảo là thần tượng Trần Quán Hi cơ mà.”

Nói ra một cái tiếng cười truyền khắp xe, Giản Phàm cũng không nhịn được, Trương Kiệt cũng không coi đó là xấu hổ, cười lớn chửi nhau với Tiêu Thành Cương vài câu rồi quảy sang Giản Phàm:” Bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây, chẳng lẽ dựa vào hình phác họa để bắt người.”

“ Hỏi chị Hồ.” Giản Phàm hất đầu về ghế trước:

“ Chiều nay họp cùng đội trưởng Lục, báo cáo đại khái tình hình vụ án với anh ấy rồi quyết.” Hồ Lệ Quân trả lời:

Trương Kiệt có ý nghĩ khác:” Tâm tư đội trưởng Lục e rằng tạm thời không ở chuyện này đâu, vụ án buôn lậu cổ vật giá trị mấy ngàn vạn, giá trị ăn đứt vụ án của chúng tắ, người ta có dưa hấu rồi còn tiếc gì hạt dưa.”

Giản Phàm không bình luận, e đây là suy đoán chính xác nhất.

Đã là 28 tháng 12 rồi, lịch trực ban Tết Dương đã được từ máy fax của chi đội truyền tới các đại đội, đội trọng án. Kỳ thực với cái nghề cảnh sát mà nói, kỳ nghỉ chỉ là danh nghĩa vậy thôi, khi người khác càng thả lỏng thì cảnh sát càng khẩn trương, biết làm sao, cứ tới cuối năm là tỉ lệ trộm cướp lừa gạt lại tăng vọt. Dễ hiểu thôi, đến tội phạm cũng phải tranh thủ kiếm thêm để có cái Tết tươm tất mà.

Trong văn phòng lớn của tổ chuyên án, nhân viên tản mác cuối cùng tụ tập vào một chỗ, Lương Vũ Vân dùng máy tính gửi hình scan của nghi phạm gửi tới công an điều tra toàn tỉnh, thông báo hiệp trợ điều tra sẽ nhanh chóng có người này. Quách Nguyên chỉnh lý xong khẩu cung gốc là người tới văn phòng cuối cùng, Trương Kiệt ngồi ngáp chờ đợi, Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt tán gẫu như người không liên quản, Hồ Lệ Quân thì đang sửa soạn lại cái bảng xoay yêu thích của cô, hình vẽ của Sử Tĩnh Viện đã thành nghi phạm số một trên tấm bảng.

Vụ án đã mở sang trang mới, lúc này không phải hoài nghi gì nữa, nếu không mọi người cũng chẳng cao hứng như thế, mười câu nói thì tám câu là suy đoán thân phận của người này. Quách Nguyên tới nơi ngạc nhiên nhìn quảnh:” Giản Phàm đâu rồi? Chưa mời à?”

“ Mời rồi, hôm nay sẽ có cuộc họp phân tích vụ án lần cuối trong năm. Chị Hồ này, nói trước nhé, Tết Dương thế nào cũng phải cho tôi nghỉ hai ngày, để chơi với con trai, không nó quên mất cha nó trông thế nào.” Trương Kiệt làm mặt đau khổ:

Tiêu Thành Cương khó ưa xen vào: “ Muốn ở nhà với vợ thì nói đi, đừng kiếm cớ ... Anh nói câu đấy định ức hiếp đám độc thân bọn này à, chả lẽ độc thân thì phải trực ban à?”

Đám ngày không sao hòa hợp được, cứ ở cùng một chỗ là gấu ó nhau, mọi người đang cười thì Giản Phàm đi vào: “ Mọi người cười gì đấy?”

“ A, Oa cả về rồi, đang tìm anh đấy, Trương Kiệt nói không trực ban, muốn về bế con, em nói anh ta sợ vợ, anh ta không phục. “ Tiêu Thành Cương đi hớt lẻo:

“ Này, này, nghiêm túc chút đi ... Trương Kiệt, anh đã vợ mấy năm, chuyện cần làm đã làm chán chê rồi, còn cần bồi tiếp gì nữa, giống như tôi và Thành Cương đang yêu đương mới là cần nghỉ, muốn bế con chứ gì, bế con tới mà trực ban, không ai cấm. “ Giản Phàm nói một câu nhẹ nhàng giải quyết vấn đề của Trương Kiệt, Trương Kiệt đang định cãi vài câu thì Giản Phàm đã đi vào chỗ ngồi, dùng đốt ngón tấy gõ vài tiếng kêu gọi mọi người chú ý, đi thẳng vào chủ đề: “ Giờ thì mọi người đều đã thấy suy luận đại khái cùng phác họa rồi, tôi phân phối nhiệm vụ, chúng ta mau chóng kết án, trước Tết Dương thì chịu rồi, nhưng đừng để kéo dài Tết Xuân còn chưa xong thì khó chịu lắm ... Hiện giờ nghi phạm lớn nhất là kẻ này.”

Chính giữa bảng xoay là nghi phạm mới nhất, ở gần khóe mắt trái có một cái nốt ruồi rõ ràng, đặc điểm này rất đặc chưng trồi, vô cùng dễ nhận, Giản Phàm không cổ vũ tinh thần mà hất nước lạnh:” ... Người này là nghi phạm mới nhất của chúng tắ, thế nhưng đừng chỉ biết nhìn vào hắn, thử tưởng tượng mà xem, mười bốn năm quả quốc giả cải cách mở cửa, nơi nào chẳng thương hải tắng điền, dựa vào cái nốt ruồi tìm người khác nào mò kim đáy biển, tìm được rồi thì chi phí chấp pháp cũng không phải đội ta tiếp nhận được, mọi người chớ mừng vội.”

Bình Luận (0)
Comment