Mọi người đã quen việc Giản Phàm hất nước lạnh, thế nên chẳng ai thèm để ý, dù sao cũng chẳng cần nghĩ nhiều, nghĩ cũng không bằng đầu óc quỷ quái của tên đó, khó khăn thì y gánh, chả tới phần họ, họ hành động là được.
Giản Phàm quả nhiên nói tiếp:” Còn về Kiều Tiểu Ba, mặc dù thấy tiền nổi lòng tham, nhưng kỳ thực là người bị hại, vô ý mà thành bị người đứng sau lợi dụng. Toàn bộ lời khai cũng chỉ xác nhận được suy đoán ban đầu của chúng ta là thủ phạm hoạt động có tổ chức, gây án hai đầu, nghi phạm chắc chắn nhất là Tiết Kiến Đình thì đã chết ... Tôi tin từ bây giờ độ khó sẽ tăng gấp bội, giống như đi thi vậy, 30 điểm tới hợp cách rất dễ, nhưng hợp cách tới ưu tú rất khó, không biết mọi người đi học đã được điểm tuyệt đối chưa, tôi đi học bao năm như thế chưa bao giờ được điểm tuyệt đối, hợp cách không ít, không hợp cách càng nhiều ...
Đem độ khó biến thành một câu nói đùa, khiến mọi người đều cười rất đồng cảm, Hồ Lệ Quân khe khẽ lắc đầu song cũng cười. Cô có thể đoán rằ, với loại tính cách quá khác biệt của Giản Phàm, học tập trong môi trường như sản xuất dây chuyền, khác biệt sẽ bị coi là sản phẩm lỗi, cho nên tới tận bây giờ mới thể hiện được hào quảng chói lóa của mình.
“ Có điều lần này tôi muốn được điểm tuyệt đối.” Giản Phàm tuyên bố chắc nịch, không quảy về vụ án ngày mà tiếp tục:” Có người nói với tôi, cuộc sống tuy không thể hoàn mỹ, nhưng đừng để có quá nhiều tiếc nuối, tôi đã có quá nhiều tiếc nuối rồi, nên tôi không muốn nghề nghiệp này đưa vào danh sách đó. Khó thì chắc chắn là khó, nhưng chúng ta không làm một mình, nên tôi không thấy có gì khó, nhớ lại khi bắt đầu, chúng ta không có gì cả, đầu tiên là do Trương Kiệt sinh linh cảm, nghĩ tới gây án lưu động trên xe, chú Nghiêm và dì Thời càng không nói, có hai người già, như hai bảo bối, thẩm vấn Trịnh Thành Thắng và manh mối thứ hai chính là nhờ chú dì ấy, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương không dẫn đội xuất kích, làm sao tìm thấy súng ... Câu này nên nói thế nào đây, chị Hồ, công lao là của quần chúng, không liên quản tới lãnh đạo, càng không liên quản tới lãnh đạo hờ như chúng tắ, ha ha ha.”
Một câu nói tựa sai tựa đúng làm mọi người đều vui vẻ, lại là tràng cười nữa, đem ngưng tụ tập thể đặt vào vị trí đầu tiên, chưa nói trình độ thế nào, lòng dạ đã đủ khiến Hồ Lệ Quân thấy không kém lãnh đạo nào cả.
“ Một tháng tiếp theo tôi chuẩn bị chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là 10 ngày, giăng lưới, dùng toàn bộ nhân thủ có thể dùng, với manh mối hiện giờ mở rộng phạm vi tìm kiếm, bố trí này mọi người xem có hợp lý không ... Dì Thời, chú Nghiêm, lại phải làm phiền chú dì rồi, lần này không cần dọa không cần lừa, đem vụ án buôn lậu cổ vật vừa quả nói với hắn, đem chuyện Từ Thắng Trì bị thương cho hắn biết, hỏi hắn về nghi phạm, đào xới xem hắn còn biết gì, đặc biệt là liên quản tới Tề Thụ Dân và Lý tắm Trụ ... Xin nhờ vào chú dì, có vấn đề gì, đừng tìm tôi, đi tìm lãnh đạo, nhưng có phát hiện, nhất định phải nói với tôi nhé.”
Có lẽ đây là cuộc họp bàn tình hình vụ án nhẹ nhõm nhất từ trước tới giờ, sự tự tin của Giản Phàm truyền cho mọi người, ai nấy đều phấn chấn, tưởng chừng ngày giải được câu đó không còn xâ.
“ Không vấn đề, ha ha ha, cái thằng bé này mà làm chi đội trưởng, chúng ta làm việc thêm vài năm nữa không về hưu vội, phải không anh Nghiêm?” Thời Kế Hồng cười ha hả, Nghiêm Thế Kiệt gật đầu phụ họa, đây là chuyên môn của họ, không khó gì cả:
“ Cám ơn chú dì ... Vừa rồi tôi đã gặp đội trưởng Lục, anh ấy không thể tới đây dự họp, nhưng đã đồng ý giám thị nơi cư trú của Tề Viên Dân ... Tôi, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt sẽ chia làm hai tổ, luân phiên giám thị 24/7 với nơi ở và địa điểm kinh doanh của hắn, nghe thấy chưa, mau chóng tìm địa điểm giám thị ... Làm sao tôi gọi thực đơn thì không ai ý kiến, tôi báo công tác lại ý kiến ... Tôi đưa cơm được chưa?” Giản Phàm thấy mấy tên kia chẳng tích cực gì, càu nhàu khó chịu:
“ Tuân lệnh.” Nghe tới đưa cơm là Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương phản ứng ngay:
“ Chị Hồ, giống như sáng nay chúng ta thương lượng, chỗ chúng tôi chỉ giăng lưới được thôi, có bắt được cá hay không phải trông vào chị đấy.” Giản Phàm quảy sang nhìn Hồ Lệ Quân:
“ Không vấn đề, giao cho tôi đi, chỉ cần ở trong phạm vi cậu giả thiết, tôi có thể tìm được.” Hồ Lệ Quân khẽ gật đầu:
Giản Phàm phất tấy khí thế lãnh đạo:” Được rồi, giải tán, đến Tết Dương chúng ta sẽ thảo luận tụ tập ở đâu.”
“ Oa ca, anh không về Ô Long à?”
“ Thôi, vụ án đang ở giai đoạn khẩn cấp, về cũng không yên, phá án sớm, Tết Xuân về cho thư thả.”
“ Giản Phàm, tới nhà cậu đi, tụ tập nhà cậu là hay nhất rồi, mọi người thấy đúng không?”
“ Đúng!”
Cuộc họp kết thúc một cách vui vẻ, có một người làm trung tấm gắn kết, nhiều chuyện dễ dàng đạt thành nhất trí, ví như ... Ăn.
Hồ Lệ Quân cũng hò reo cùng đám đông, để ý khi Giản Phàm rời đi, ánh mắt thoáng quả chút ảm đạm mệt mỏi. Nhân lúc ai làm việc nấy, tới gõ cửa văn phòng Giản Phàm đi vào, trái tim tựa hồ như bóp nhẹ một cái, chỉ thấy chàng trai rạng ngời như nắng sớm giờ cũng dáng vẻ lo nước thương dân, tấy chống cằm suy nghĩ, không rõ nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải nghĩ tới ăn.
“ Chị Hồ, có chuyện gì thế?” Giản Phảm chỉ hơi ngước mắt lên:
Hồ Lệ Quân đóng cửa đi tới:” Tâm tình không tốt à, chẳng lẽ vẫn để chuyện Kiều Tiểu Ba trong lòng? Nói cho cùng đó không phải là kết quả xấu, Kiều Tiều Ba vào đó vài năm, ra ngoài liền thanh thản, sau này không lo quấy rầy nữa, biết đâu còn sống tốt hơn.”
“ Mặc dù là có một chút ở phương diện này, nhưng tôi lo lắng chuyện khác.” Giản Phàm thở dài:
“ Chuyện gì thế?” Hồ Lệ Quân hỏi nhẹ, cô không chú ý mấy ngày vừa rồi bản thân đối xử với Giản Phàm ôn nhu hơn nhiều, gần gũi hơn, nghĩ thông rồi, mình ly hôn đâu có nghĩa phải cấm dục, không vì chuyện cũ mà lúng túng nữa:
“ Vụ án ngày càng bước dần ra anh sáng sẽ càng có nhiều trở ngại, tôi không tin chị không có loại lo lắng này.” Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân nói một câu ẩn ý, vài chuyện quá nghiêm trọng, nếu không có chứng cứ xác thực, không nên tùy tiện bình luận:
“ Xem ra chúng ta có cùng lo lắng.” Hồ Lệ Quân tỏ ra thận trọng:
“ Chị Hồ, chị biết không, ở Ô Long vào khoảng tháng 7 tháng 8, thường có người bắt bọ cạp bán, thứ này trong mắt người ngoài rất nguy hiểm, bọ cạp chẳng những có độc, chúng đôi khi còn sống ký sinh với một con rắn, cho nên thời xưa mới có câu ‘xà hạt mỹ nhân’ hay ‘tâm địa xà hạt’, vì hai thứ độc nhất này khi cùng một ổ, đừng nói bắt, người mới nhìn đã sợ.” Giản Phàm thủa nhỏ cũng hay đi bắt bọ cạp, vẫn nhớ như in:
Hồ Lệ Quân cười nhẹ:” Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?”
“ Đơn giản mà, nếu muốn bắt bọ cạp, phải chuyển tảng đá đi, không còn chỗ nấp, bọ cạp sẽ rời nhà, thế mới bắt được, ngày cả trẻ 5 tuổi ở Ô Long cũng biết, dùng đũa gắp bò cạp, gắp là chuẩn, tóm vào chỗ bẩy tấc, rắn dữ mấy cũng thành giun ... Nhưng khi bọn chúng ở chung một ổ thì không thể đụng vào.”