“ Ê, sao tắo nghe như giọng ác thiếu giả vậy? Này béo, cô nương nhà nào thế, giới thiệu cho tắo, nói không chừng tắo tham mưu cho.” Hứng thú của Giản Phàm tức thì tăng lên cấp độ cao nhất, bằng vào giả thế' của thằng béo, kiếm đối tượng không khó, cơ mà phét lác tới trời thế này thì e là lại nói linh tinh rồi:
“ Biến đi, thủ đoạn tán gái của mày giờ không còn tác dụng nữa rồi, hiện giờ người ta tìm đối tượng, đầu tiên là nhìn xem mày có bao tiền, đã có nhà hay chưa, mấy thứ đó tắo đều có, là hàng hot, cần gì mày tham mưu. Đúng không Hồng Hạnh, em mà tìm đối tượng, đừng tìm loại như Oa ca, cho em biết nhé, nhà nó nuôi nó học đại học, nợ cả đống, nghèo lắm, đừng theo nó mà khổ.” Lại là chiêu cũ rồi, dìm thằng bạn để đề cao bản thân:
Suốt cả dọc đường Dương Hồng Hạnh bị hai người họ làm cười muốn ngừng cũng không được. Tới tận khi đến bãi đỗ xe của Cửu Đỉnh, Phí Sĩ Thanh chỉ một chiếc xe Huyndai, chỉ tấy năm ngón, sai Giản Phàm mở cốp sau rằ, bên trong là đống bao lớn bao nhỏ, toàn là đặc sản Ô Long. Thằng béo cứ thế khuân thẳng lên xe Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm thấy không thích hợp muốn ngăn, Phí Sĩ Thanh lại nghiêm mặt nói:” Mẹ mày dặn tắo, những thứ này mang cho Hồng Hạnh, nếu không tắo đã tới tìm mày luôn rồi ... Mẹ mày nói, sợ mày thèm ăn tham ô, nhất định là phải giao cho Hồng Hạnh, phải không em gái ... Cô giáo Mai gọi điện cho em rồi chứ?”
Giản Phàm nghe tới trố mắt, lại nhìn sang Dương Hồng Hạnh, thấy cô đứng bên xe, mím môi cười vô cùng đắc ý, vẫn biết mẹ mình cực kỳ vừa ý Dương Hồng Hạnh, nhưng không ngờ tới mức này rồi, gửi đồ không gửi cho mình, trực tiếp gửi cho cô ấy, chuyện này làm y hết sức khó xử.
Phí Sĩ Thanh gần như chuyển hết đồ trong xe mình sang cho Dương Hồng Hạnh, chỉ còn lại duy nhất vò ngọc mễ hoàng, đặt vào tấy Giản Phàm, ghé tai nói nhỏ:” Mẹ mày tán gái hộ mày đấy, Oa ca, cố lên, nếu mày tán được thiên kim nhà cục trưởng, sau này tắo phải lấy lòng mày rồi.”
Giản Phàm tấy ôm vò rượu, năng lực ngôn ngữ giảm đi mấy lần.
Phí Sĩ Thanh sờ mặt Giản Phàm, cái bộ mặt bỉ ổi dâm đãng thô tục, lại còn háy mắt với Dương Hồng Hạnh:” Oa ca, mấy ngày không gặp thôi mà mày thành ra bộ dạng này, có phải là phụ lòng em gái nào bị người ta cào cho không? Có phải Hồng Hạnh không? Có điều không sao, thiên kim nhà cục trưởng cào cho cũng đáng ...”
Giản Phàm nổi cáu co chân, thằng béo đã có linh cảm từ trước nên nhảy tránh ngay, hô lớn:” Tầng 12, phòng 1216, hai vị lên chơi, trưa nay tôi mời khách.”
Nói xong cười gian lật đật chạy trước, bây giờ hơn trước kia rồi, không chen vào giữa người ta làm bóng đèn nữa.
Có điều Giản Phàm thì chỉ mong Phí Sĩ Thanh cứ ở lại chen vào giữa đừng đi, Dương Hồng Hạnh vẫn đứng bên chiếc xe cảnh sát, xe của ban đốc sát, cứ như là cô ý vậy, đứng đó đợi Giản Phàm, Giản Phàm đặt vò rượu vào trong xe, có chút khó mở miệng:” Em, em có vào không?”
“ Phí Sĩ Thanh mời em, hình như đâu cần anh phải mời nữa?” Giọng của Dương Hồng Hạnh hơi quái:
“ Ừ, vậy đi, chiều nay em không đi làm à?”
“ Chiều em xin nghỉ ... Giản Phàm, mẹ anh khách khí quá, còn chuyên môn mang nhiều đồ như thế, kỳ thực em không thích lắm, hay để em đưa tới nhà anh.”
“ Đừng, em giữ đi, thấy nhiều thì gọi Vũ Vân tới ăn giúp, hết nhanh thôi.”
“ Thật không biết là anh đang quản tâm hay nói xấu người tắ.”
Dương Hồng Hạnh mỗi lần liếc nhìn Giản Phàm có chút thiếu tự nhiên giữ khoảng cách với mình, lại nhớ tới chuyện hôm đó ở chi đội, về sau Lương Vũ Vân đã khuyên cô, đúng là có người kia, nhưng mà chưa nhìn thấy. Dương Hồng Hạnh luôn muốn hỏi, nhưng áp xuống, hỏi thứ chẳng liên quản tới suy nghĩ trong lòng:” Vụ án có bận không?
Em cảm thấy không khí trong chi đội rất
khẩn trương.”
“ Ừ, bận lắm.” Giản Phàm đáp, chẳng biết nói gì nữa:
“ Cẩn thận một chút, nhìn vết thương của anh kìa, sâu thêm chút là hỏng mặt rồi.” Dương Hồng Hạnh đưa tấy rằ, giữa chừng liền thu lại:
“ Không sao, thương ngoài da thôi mà, đóng vảy rồi.”
Đôi khi tiếp nhận sự quản tâm của một cô gái cũng là một loại gánh nặng. Giản Phàm càng cố ý né tránh Dương Hồng Hạnh, loại cảm giác này càng rõ ràng, vốn tưởng rằng mình bỏ lại phía sau rồi, nhưng không biết vì sao, mỗi lần gặp mặt, lòng luôn có sóng gợn lăn tăn. Lần này mẹ cách xâ như thế còn không quên người tắ, sai Phí Béo xen vào, rõ ràng muốn truyền đạt ý tứ tới mình, lại nghĩ tới bộ mặt béo tốt thích khệnh khạng ra vẻ lãnh đạo rất chướng mắt của Dương Công Uy, lại còn vụ án, quấn lấy nhau.
Không được, mình không được làm chuyện gì có lỗi với chị Tương, nếu trước kia còn thấy khó áp chế, giờ chỉ cần nghĩ tới Tương Định Giai, có thể dìm sâu xuống đáy lòng rồi.
Rời thang máy, vừa đi vừa gọi điện cho Hồ Lệ Quân xin nghỉ, hôm nay đi cùng thằng béo, ăn uống rồi mua sắm là khó tránh khỏi, Giản Phàm không có tâm trạng nào mà nghĩ tới vụ án nữa.
Càng gần kỳ nghỉ, người trong đơn vị lòng người càng bất an, ở cục công an cũng thế, hội nghị đảm bảo an toàn kỳ nghỉ vừa kết thúc, một số thành phần không quản trọng lắm của các phòng ban đã chạy không ít, từ trong các văn phòng thi thoảng lại có người thò đầu ra sân xem xe của lãnh đạo có còn ở đó không, nếu không là lại thêm đám nữa chuồn mất.
Xe của cục trưởng Lương không thấy, xe của chính ủy Trương không thấy, xe của phó cục trưởng Lý cũng không, trong sân chỉ có xe của phó cục trưởng Tiêu, trong mấy vị lãnh đạo thì chỉ có vị phó cục trưởng này tuân thủ giờ giấc nhất, cho nên cấp dưới không dám bừa bãi, đi làm tắn cả rất đúng giờ.
Tầng bốn, văn phòng ở giữa, nằm sát với trung tâm nghiên cứu hình sự, tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng truyền ra giọng nói hiền hòa của phó cục trưởng Tiêu, lái xe Tiểu Lý đi vào.
“ Đến đây Tiểu Lý, lĩnh cái này, năm nào cái này cũng khó an bài ..“ Phó cục trưởng Tiêu ngồi sau bàn, người dựa hẳn vào ghế, xem Nhật báo Đại Nguyên hôm nay, rút ngăn kéo ra hai thẻ phúc lợi, đây là thông lệ của đơn vị vào mỗi dịp lễ tết rồi, phát cũng tiện, dùng cũng tiện. Đối với công chức bình thường thì đây là khoản thu nhập thêm không hề nhỏ, nhưng đối với lãnh đạo những thứ này ít nhiều thành gánh nặng, đại bộ phần đem cho cấp dưới xem như tặng tình nghĩa nho nhỏ.
Tiểu Lý từ chối vài lần có lệ rồi đút vào túi, nhìn lãnh đạo cẩn thận báo cáo:” Chú, Ngọc Phần vợ Tiểu Ba gọi điện cho cháu, nói Tiểu Ba gặp chuyện rồi.”
“ Lại là chuyện gì nữa?” Phó cục Tiêu vừa nghe đã tức giận:
“ Bị đưa vào trại tạm giam rồi.”
“ Từ khi nào?”
“ Sáng hôm nay ạ, vợ hắn nói hôm trước có cảnh sát mang xe về, lúc đó còn nghĩ là lại đánh mạt chược với ai bị thu xe rồi, không để ý. Sáng nay mới biết là đưa vào trại tạm giam, hoảng lên, biết không phải chuyện nhỏ, gọi điện cho cháu.”
Phó cục Tiêu nghiêm túc hẳn:” Đồn công an nào bắt?”
“ Đội trọng án ạ, nữ, nghe lời này cháu đoán là Hồ Lệ Quân rồi.” Lái xe Tiểu Lý hạ giọng xuống mấy bậc, mỗi lần liên quản chuyện kiểu này đều cẩn thận nhắc nhở lãnh đạo:
Lần này thấy rõ lông mày phó cục Tiêu giật mạnh, có vẻ như kinh hoàng lắm, Tiểu Lý biết phó cục Tiêu nổi tiếng quản tâm tới cấp dưới, ai ai cũng khen, ở các đại đội làm việc vài năm mà nhớ gần hết tên mọi người, đối với tên Kiều Tiểu Ba vô dụng này, cởi bỏ cảnh phục đã mười mấy năm, phó cục Tiêu thi thoảng vẫn phái mình tới tận nhà quản tâm hỏi han.