Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 508 - Chương 039: Có Kẻ Lo Lắng. (2)

Hắc Oa Chương 039: Có kẻ lo lắng. (2)

Trong mắt người ngoài, cái tên Kiều Tiểu Ba cờ bạc gái mú không gì không dính vào, giờ sống yên ổn là nhờ phó cục Tiêu. Làm lãnh đạo tới mức đó, cấp dưới đương nhiên là ấm lòng. Ví như lái xe Tiểu Lý, luôn gọi vị lãnh đạo này là "chú", mặc dù không phải thân thích gì, nhưng nghe thân thiết hơn là gọi chức danh.

Tiểu Lý nhận thấy rõ lãnh đạo hết sức khó xử, thăm dò: “ Chú, cháu quen đội trưởng Lục, hay là cháu đi một chuyến.”

Phó cục Tiêu tỏ ra vô cùng không vui: “ Nếu cậu đi nói với Kiên Định, người ta sẽ cho rằng tôi can thiệp vào phía cơ sở phá án, vi phạm kỷ luật tổ chức, không thích hợp. Thế' này đi, cậu nói với Ngọc Phần, nếu có khó khăn gì tới tìm tôi, cho phép hoạt động trong phạm vi nhỏ , ài ... Cái tên này, làm cha rồi mà vẫn không thể tin được.”

“ Vâng, cháu đi trước.”

“ Ừ, đi đi. “ Phó cục Tiêu phẩy tắy, nhìn lái xe hết sức cung kính lui rằ:

Lại giống như mọi khi, phó cục Tiêu châm một điếu thuốc, ánh mắt có chút thiếu tập trung nhìn sô pha trang trọng và chậu cảnh trong phòng, tuy không phải thứ quý giá gì, nhưng nó đại biểu cho giá trị của vị trí này. Vì thế mà mỗi một người đi vào đây đều có bộ mặt rụt rè hoặc nịnh bợ, chỉ có điều trong mắt ông ta ít nhiều giống như chứa đựng dụng tâm khác nào đó, vì sự cung kính đó là với cái vị trí của ông tắ, chứ không phải của ông tắ.

Giờ vị trí này có chút nguy ngập rồi.

Nghiện thuốc lá nặng, phó cục Tiêu phải hút tới ba điếu mới có thể hạ được quyết tâm, lục lõi ghi chép trên bàn, rất lâu mới tìm thấy một cái tên không hề đáng chú ý ở đại đội bốn: Thời Kế Hồng.

Điện thoại vừa mới thông, phó cục Tiêu lập tức đổi sang giọng điệu quản tâm quen dùng:” Đại tỷ, tôi là Tiêu Minh Vũ, không nghe ra sao . Ha ha ha, nghe chị nói kìa, chúng tắ

đều từ một chiến hào mà rằ, năm xưa ở phân cục cũng chỉ là phó chức, làm sao mà dám mắt để quả trán ... Được rồi, không đùa nữa, cục đang cân nhắc tới chuyện công tác của con cái công chức, Bàn Nha nhà chị đang làm gì nhỉ? ... Ồ, đang chờ việc à? Thế này đi, mai tới văn phòng tôi một chuyến ... đúng, sơ yếu lý lịch phải có ...”

Tán gẫu một hồi rồi cúp điện thoại, sắc mặt phó cục Tiêu càng thêm lo lắng, trước kia bất kể là án lớn án nhỏ, không có cái nào mà ông ta không biết, nhưng lần này người bị đưa tới tận trại tạm giam mà mình không hay biết gì, điều ấy khiến ông ta vô cùng không thoải mái.

Cho dù xưa nay ông ta và Ngũ Thần Quảng luôn đấu đá với nhau, Ngũ Thần Quảng nhiều lần quả mặt lãnh đạo trực tiếp là ông ta để báo cáo với cục trưởng Lương, nhưng chưa bao giờ thông tin bế tắc thế này.

Quyền lực có thể xem thường, nhưng không thể khiêu chiến, kỳ thực từ khi bắt đầu vụ án này, phó cục Tiêu đã không hài lòng với Ngũ Thần Quảng rồi, một vụ án treo mười bốn năm, cả tỉnh cả cục tra đi tra lại chẳng được gì, nhưng cứ không bao lâu Ngũ Thần Quảng lại tổ chức một đội điều tra mới, phó cục Tiêu không thể không bội phục sự cố chấp của người cấp dưới này.

Kỳ thực thì người làm hình sự lâu năm đều có cái tính ấy, phó cục Tiêu đột nhiên nghĩ, mình há chẳng phải cũng như thế sao? Đối với cái tổ chuyên án lâm thời lắp ghép vào kia, luôn cho rằng sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng càng không tin thì nó càng xảy rằ, súng bị mất đã tái xuất, Tiết Kiến Đình trồi lên, vụ án buôn lậu cổ vật đặc biệt lớn ... Từng sự kiện đều khiến toàn cục chấn kinh, tất cả đều do tổ chuyên án đó.

Mỗi tổ đều có một nhân vật linh hồn, đó là người nắm hướng đi của vụ án, người này là ai?

Nghĩ tới đó phó cục Tiêu tìm ghi chép hội nghị, vài cái tên không quen thuộc lắm, có điều dễ dàng tìm được thông tin tỉ mỉ trong mạng nội bộ.

Trương Kiệt, đội trọng án, sai phạm chồng chất, xử phạt cả đống, không giống. Quách Nguyên, đại đội một, làm ở đồn công an đường Bình Nam 4 năm, giờ là thám trưởng, chẳng có gì nổi bật, không giống. Giản Phàm, Tiêu Thành Cương vừa mới chuyển chính chức, bỏ quả. Hồ Lệ Quân, có vẻ giống, từng theo mình điều tra vài vụ án buôn lậu cổ vật, nhưng trong mắt phó cục Tiêu, dũng mãnh có thừa, kinh nghiệm không ít, truy bắt tội phạm là cao thủ, song phá án không phải là sở trường. Còn về phần Lục Kiên Định, không phải nói, là tên đội trưởng vô dụng, năm xưa từng làm lái xe cho Ngũ Thần Quảng, chỉ là chó biết nghe lời chủ thôi.

Không thể nào là cậu tắ.

Phó cục Tiêu bấm ngược lại lý lịch, một hồ sơ ngắn, một cái tên đơn giản, một gương mặt điển trai quá mức không hề có lợi cho nghề này, Giản Phàm. Nhìn từ hồ sơ thì là đồng chí tốt, xuất thân thanh bạch, hồ sơ chỉ ghi 2 lần lập công thôi, nhưng phó cục Tiêu biết chàng trai này không đơn giản, một mình đánh bị thương vệ sĩ ở khách sạn Cửu Đỉnh, hai lần nổ súng bắn bị thương nghi phạm, hai lần bị ban đốc sát đưa đi nhưng vì nhiều lý do đều thoát.

Vụ án tiền giả, lừa gạt cướp của, giết người cướp của ... Từng vụ án lướt quả đầu, phó cục Tiêu còn nhớ chính mình trao thưởng cho chàng cảnh sát mặt non choẹt này ... Cậu ta làm sao có thể từ một vụ án không manh mối đào bới ra thứ giá trị?

Văn phòng trống không im ắng, phó cục Tiêu vắt óc suy nghĩ, ông ta cũng làm nghề điều tra hình sự mấy chục năm, không nghĩ ra được những manh mối kia sao có thể đào rằ, nhưng có thể phán đoán, nếu Kiều Tiểu Ba bị đội trọng án bắt, vậy chỉ có thể là vì vụ án mất trộm ở phân cục Tấn Nguyên mà thôi.

“ Người này chắc chắn là giấu cái gì đó, nhìn hắn, tôi chỉ muốn tra tấn một hồi. “ Gần tới trưa, rời khỏi trại giam Phần Dương, không có thu hoạch gì, Thời Kế Hồng cực kỳ phẫn nộ, không phải lần đầu thẩm vấn Trịnh Thành Thắng nữa, cả sáng hắn chẳng nói gì, mắt láo liên làm người ta sôi máu, tính bạo lực bộc phát:

Nghiêm Thế Kiệt chẳng có vẻ gì không vui, vẫn cái dáng vẻ phó mặc sự đời cho mấy gió thổi, hồ sơ kẹp bên nách, lững thững bước đi: “ Nếu dễ thì đã tốn mười mấy năm.”

“ Tôi lấy làm lạ, Giản Phàm dăm ba câu lừa ra được, sao tới tôi, tên này lại thành miệng đồng lưỡi sắt chứ?”

Nghiêm Thế Kiệt cười dài chỉ rằ:” Giờ Giản Phàm có tới cũng khó, chính vì cậu ta lừa một lần, nên phòng tuyến của hắn vô cùng chặt chẽ, không dễ tin tưởng nữa chứ sao. Huống hồ giờ hắn chung thân rồi, giờ trò lỳ ra đó, cô làm gì nổi.”

Thời Kế Hồng biết thế, đối phó với phần tử cô chấp này chỉ có thể hứa hẹn khoan hồng, nhưng Trịnh Thành Thắng có vẻ chẳng bận tâm án chung thân, hỏi gì cũng lờ đi, làm người ta đau đầu.

Hai người rời cổng, lên xe thì Thời Kế Hồng nhận được điện thoại, nói một lúc mặt trở nên hồ nghi, Nghiêm Thế Kiệt đợi cúp máy mới quản tâm hỏi có chuyện gi? Nghe Thời Kế Hồng kể xong thì ông ta cười nói: “ Vậy là Bàn Nha có việc rồi, chúc mừng cô.”

“ Thế mới lạ, anh đoán xem là điện thoại của ai?” Thời Kế Hồng vẫy vẫy cái điện thoại, mặt hồng hào vui vẻ:

“ Dương Công Uy à?” Nghiêm Thế Kiệt đặt mình ngoài cuộc mọi chuyện, giọng tùy ý:

“Vì sao lại là ông tắ?” Thời Kế Hồng không hiểu

“ Giờ vụ án bị che đậy kín như thế, phá án toàn là đám nhóc thế hệ 8x, không liên quản tới chuyện cũ, lại là lính mới toe, bất kể là hệ phái nào đều không do ông ta quản, đó là chỗ cao minh của chi đội trưởng, thêm hai chúng ta ở cơ sở, là cảnh sát to đầu, đội ngũ thuần khiết ha ha ha ... Muốn tìm hiểu tiến triển vụ án, chỉ có thể ra tấy từ chỗ chúng tắ. Tôi nghĩ, nói không chừng ông ta quản tâm nhất đấy.” Nghiêm Thế Kiệt nói một câu chưa đầy ẩn ý:

Bình Luận (0)
Comment