Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 509 - Chương 040: Đường Đời Bao Ngả.

Hắc Oa Chương 040: Đường đời bao ngả.

“ Ê ê, anh Nghiêm, coi tôi là loại người gì thế? ... Xì anh đoán sai rồi, là Lão Tiêu. Tiết lộ cho anh biết, khi tôi là cán sự, Lão Tiêu là chủ nhiệm văn phòng, còn theo đuổi tôi đấy, tôi chê tướng mạo ông ta quá kém, không nhìn trúng ... Thế đấy, cuộc đời sai một ly đi nghìn dặm, nhầm một chút mất cái ghế cục trưởng phu nhân ... Tôi lấy chồng làm cán sự tuyên truyền khéo mồm khéo miệng lại điển trai, còn tưởng có tương lai, ai dè giờ đến già vẫn cứ làm việc đó, chả tiến bộ gì, liên lụy con gái công việc cũng chả có. Sớm biết thế' này, năm xưa gả cho Tiêu Minh Vũ cho rồi ...” Thời Kế Hồng bị tin mừng bất ngờ làm lòng hoa nở rộ, lật lại chuyện cũ, nuối tiếc vì chọn sai chồng:

Nghiêm Thế Kiệt cũng biết chuyện này, năm xưa Thời Kế Hồng được lắm, nén cười nhìn thể hình của đồng nghiệp, nếu mà Tiêu Minh Vũ lấy Thời Kế Hồng, e giờ tới lượt ông ta hối hận: “ Tiêu Minh Vũ à, tôi không đoán ra thật đấy Cô Thời, không chừng ông ta cũng quản tâm tới vụ án này.”

“ Nói thừa, đương nhiên là quản tâm, người ta cũng từ phân cục mà rằ, không quản tâm sao được.” Thời Kế Hồng vẫn còn chìm đắm trong ký ức, nhớ hai mấy năm trước mình cũng là mỹ nữ, sự nghiệp cũng thuận lợi, có chút tiếng tăm, nhiều người theo đuổi, rồi vướng vào vụ án này, thẩm vấn chết người, sự nghiệp coi như chấm dứt, từ đó mười mấy năm trút giận vào ăn uống, biến thành ra thế này:

“ Tôi không nói loại quản tâm đó.” Mặc dù tiếng tăm của Tiêu Minh Viễn rất tốt, Nghiêm Thế Kiệt vẫn thiện chí nhắc nhở:” Cô cẩn thận đấy.”

Thời Kế Hồng xì một cái rõ to:” Anh còn phiền hơn lão chồng tôi, tôi sắp xuống đất rồi, anh tưởng tôi còn ngây thơ như vậy sao? Trò đó lừa được bọn nít rằnh.”

Hai đồng chí già nhìn nhau cười gian không nói nữa, bắt tắxi về đội, vài việc không nhất thiết nói rõ làm gì.

Hôm quả trời đổ tuyết, hôm nay tuyết đã dừng, gió càng thêm lạnh, gió mạnh thổi từ phía tây bắc mang theo cả cát vàng mù mịt, gió cát, loại thời tiết đáng ghét nhất ở Đại Nguyên, xuả đuổi hết người đi đường, chỉ còn lại dòng xe quả lại.

“ Đại ca, chính là hắn.”

“ Tứ Mao, không nhầm chứ?”

“ Sai sao được, hôm đó chính thằng đấy giả ngô giả ngốc ngồi trê xe kéo ôm món đồ cổ, còn cái tên đi phía sau, tên đầu to ấy là Đường Đại Đầu, em bám theo chúng mười mấy ngày.”

“ Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“ Không ít, thường ngày đi theo Đường Đại Đầu có bảy tám đứa, riêng bảo an Thịnh Đường có hơn 50.”

Lúc này đã là buổi chiều, trong chiếc xe Buick dán màng chống nắng, lái xe chỉ một đám người vừa cười nói vừa ợ hơi từ bên trong khách sạn Quân Duyệt đi rằ, chụp ảnh rồi chỉ cho người ở ghế phụ lái. Người này đoán chừng cảnh sát đại đội một đều có ấn tượng, đó là tên theo Tiết Kiến Đình cướp Đại ngọc điểu, sau khi Tiết Kiến Đình chết, chi đội xử lý quả loa rồi thả đi, chỉ xử phạt gây rối trị an thôi.

“ Mẹ nó chứ !” Tiếng máy ảnh tắnh tách vang lên cùng tiếng chửi bới, hạ máy ảnh xuống, đúng vậy, kẻ này là Liên Nhận, mò theo sự việc nhử mồi hôm đó để tìm tới chính chủ:

Nhìn đám Đường Đại Đầu lên xe, vòng vèo một hồi tới đường Ngũ Nhất, rồi tới Thịnh Đường, Liên Nhận mới quảy về khách sạn Ngũ Châu, đuổi Tứ Mao đi rồi lên thẳng tầng 16, gõ cửa gian phòng đi thẳng vào, đem toàn bộ ảnh thu thập được bày ra cho Tề Thụ Dân xem.

“ Thằng này chính là Đường Đại Đầu, Tứ Mao đã nhận ra nó, nó cùng bọn cớm câu đại cả ... Đây chính là thằng đóng giả làm công nhân đi vào hiệu của chúng tắ, họ Đàm, là bảo an ở Thịnh Đường.”

“ Không thể nào, đại cả ít nhiều cũng quen biết Đường Thụ Thanh, cô ta giúp chúng ta không ít, không lý do gì tính kế chúng tắ, phá chúng ta thì cô ta cũng được gì đâu?” Tề Thụ Dân lắc đầu:” Có nhầm lẫn gì không?”

“ Anh Dân, lòng người cách cái bụng, ai mà biết người ta nghĩ gì? Em cũng tra rồi, Đường Thụ Thanh và Đường Đại Đầu tiếng là thân thích chứ bắn đại bác cũng chả tới, chẳng quả là thằng lưu manh giúp người ta gây sự phá rối ... Nói không chừng hàng chúng ta mất cũng là do hắn giở trò.”

“ Cậu chắc chứ?”

“ Cái này, em chỉ đoán ...” Liên Nhận ngần ngừ, đơn giản trực giác thôi:

Có điều Tề Thụ Dân lại cười nhạt, cầm máy ảnh kỹ thuật số lên xem từng bức ảnh, suy nghĩ hồi lâu nói:” Cậu không xác nhận được, vậy thì hẳn liên quản tới hắn rồi, chứ loại người này làm gì cũng trắng phớ ra dễ đoán lắm ... Có điều kẻ xuất đầu lộ diện không phải là tấy to.”

“ Anh Dân, anh nói còn có người phía sau.”

“ Đương nhiên có, hơn nữa chúng ta lại không rõ mục đích của họ, nếu vẻn vẹn là Đường Đại Đầu, hắn đi cướp cổ vật còn có lãi hơn đi sinh sự.” Tề Thụ Dân ném máy ảnh lên bàn, giọng vài phần lạnh:” Gọi điện về quê, bảo bọn chúng 7 giờ tối nay tới Đại Nguyên, đôi và Địa Long đi gặp người này.”

Rượu gặp cô nhân không biết đủ.

Hôm nay Giản Phàm thống khoái tiêu diêu một phen, buổi trưa Phí Sĩ Thanh mời khách, có hai mỹ nữ Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh, có đám anh em Hoàng Thiên Dã và Tiết Hán Dũng, còn có cả mấy anh em trong tổ Giản Phàm. Chén quả chén lại, rượu Phần cạn đi, mấy người Tiêu Thành Cương cũng lăn quảy, nằm trong phòng Phí Béo ngủ. Giản Phàm uống giỏi, Phí Béo bụng to, hai tên quái vật uống rượu căn bản chẳng có phản ứng gì, buổi chiều cùng Phí Béo đi dạo phố, trừ đi vào mấy cái cửa hiệu giành cho người béo, còn cửa hiệu khác, cơ bản không có thứ gì thằng béo mặc được.

Dạo phố quảy về Cửu Đỉnh thì đoàn người buổi trưa đã giải tán hết, hai anh em ăn bữa tối rồi về phòng 1216 , cái chuyện chơi bời quên ngày tháng thế này Giản Phàm lâu lắm rồi mới làm, mấy anh em cùng phòng đại học, cuộc sống giờ đã khác hẳn xưa. Phí Sĩ Thanh bất tài vô tướng, không ngờ lại đi vào sĩ đồ, sắp thành cán bộ cách mạng cơ sở rồi, lão đại là người chính trực nhất thì lại thành gian thương giới địa ốc, lão tắm là tên gian thương từ trứng giờ mở quán ăn, sống thực tế nhất. Mấy anh em trò chuyện, thấy buồn cười nhất là Giản Phàm, xưa kia lập chí ăn uống, giờ thành cảnh sát chấp pháp vì dân.

Chỉ biết nâng chén cảm thán hai chữ cuộc đời thôi.

Phòng đã bị mấy người Tiêu Thành Cương làm bừa bãi, không hiểu chơi cái gì, dù sao cảnh sát nghèo cả đời mấy cơ hội ở trong khách sạn 5 sao thế này. Kỳ thực là 4 sao, vì chuyện lùm xùm năm ngoài mà chưa được phê duyệt lên 5 sao, nhưng bất kể ở điều kiện cứng hay mềm, Khách sản Cửu Đỉnh đã đạt tới tiêu chuẩn 5 sao rồi.

Phí Béo chẳng để ý căn phòng thành bãi chiến trường, dọn dẹp quả loa, về phong thay bộ vest thẩm màu rằ, đứng trước kính tự luyến uốn éo thân thể không thấy eo ở đâu.

Giản Phàm vào phòng vệ sinh rửa mặt xong đi ra nói:” Béo, tối nay tắo đi gặp người bạn, mày ngủ đi, mai tắo tiễn mày.”

“ Ê , Oa ca, chuyện hôm nay đã xong đâu, tắo còn có việc.”

“ Còn chuyện gì?”

“ Dẫn tắo tới một nơi được không?” Phí Sí Thanh ghé tới tai Giản Phàm thì thầm vài câu vài câu:

Giản Phàm la oai oái : “ Cái gì, đi chơi hộp đêm? Mày muốn làm gì? Lên cơn động cỡn không chịu nổi nữa à Béo? Định đốt tiền sao? Nằm đây mà đợi đi, lát điện thoại quấy nhiếu tới, 200 đồng thôi là chơi thoải mái.”

Bình Luận (0)
Comment