Phòng kế hoạch điều tra hơn mười ba quán ăn lấy món hầm làm món chính, có một chi tiết khiến Tương Cửu Đỉnh chú ý, bếp trưởng đa phần tới tự huyện Ô Long.
Mảnh đất Ô Long đó đất nghèo núi nghèo, năm xưa đói kém bỏ chạy rất nhiều, đặc trưng rõ nhất của người Ô Long là, cả nhà vác theo nồi lớn, đi tới đâu ăn ở đó, lâu dần thanh danh nồi Ô Long ngày càng lớn, hơn nữa làm đầu bếp được ăn no cũng là chí hướng đầu tiên của người chạy nạn. Bao năm lắng đọng, những người làm đầu bếp làm phục vụ ở ngoài đều thành tài, thậm chí là phát tài, những người này về quê, dùng kinh nghiệm của mình dạy cho đời sau, dạy ra lớp lớp đầu bếp Ô Long.
Vì thế mà thường xuyên có cảnh, trong quán con gái rửa rằu, mẹ đảo cơm, con trai chặt thịt, cha đứng bên bếp, mỗi nhà có thể lập nên một cái quán, mà loại quán như thế mở khắp Ô Long, ở tỉnh thành cũng thế, nhiều lắm là thêm vài phục vụ, còn bản chất không đổi.
Truyền quả nhiều đời liền thành nơi đầu bếp xuất hiện lớp lớp, đầu bếp nhiều, trong đó không sợ thiếu tinh anh, kém một chút cũng có thể mở quán nhỏ nuôi giả đỉnh, khá hơn thì mở nhà hàng có sao.
Chuyện này thảo luận từ trong phòng tới hội nghị phân tích thị trường, trong khi thảo luận, không ngờ có vài nhân viên quản lý trung tầng nhắc tới cái tên Ô Long đệ nhất oa, hỏi kỹ mới biết, quá nửa đầu bếp món hầm ở tỉnh đều từng làm nhân viên ở quán nồi hầm ở Ô Long, cho dù chưa làm thì cũng từng tới Ô Long thỉnh kinh, mà nhà nổi danh nhất chính là Ô Long đệ nhất oa.
Rồi, vòng quả vòng lại, lại trở về huyện Ô Long, trong hội nghị, Tương Cửu Đỉnh có chút thất thần, lúc này mới nhận ra đã xem thường món ăn đại chúng này rồi, trong mắt hiện lên tờ nhân dân tệ.
Thế cho nên Tương Cửu Đỉnh mới ra sức thuyết phục em gái cùng mình tới huyện Ô Long một chuyến. Giản Phàm là thứ yếu, còn thứ nồi sắt hầm này, hắn không có chút kích động không nắm trong tấy không được.
Điều tra, nghiên cứu, khi hai anh em lần nữa tới huyện Ô Long thì đã là nửa tháng sau.
Mùa thu trời trong gió mát, phong cảnh vùng thôn quê rừng núi càng đẹp, rời khỏi đường cao tốc, men theo quốc lộ đi về phía tây, không khí đô thị phai nhạt dần, thị trấn thôn xóm, phong vận cổ kính càng đậm hơn. Bên đường ngô đã cao bằng người, cao lương còn cao hơn nữa, từng khoảnh từng khoảnh ruộng nối nhau thành tấm thảm xânh, mở cửa xe, gió thiên nhiên lùa vào, hòa trộn với mùi đất và cỏ xânh.
Chiếc Cadillac màu đỏ rực đi trên đường quốc lộ hết sức bắt mắt, không những người nhìn, mà lừa, trâu cũng ngạc nhiên ngừng gặm cỏ ngẩng đầu nhìn ngạc nhiên, ngửa cổ kêu một tiếng.
Cho dù đã tới một lần rồi, Tương Địch Giai vẫn rất hưng phấn, dọc đường nói không ngừng, lái xe là Trương Khải, giám đốc bộ phận ẩm thực khách sạn Holiday Cửu Đỉnh, có vẻ cũng là người lớn lên trong thành phố, thấy cái gì cũng mới mẻ hỏi đông hỏi tây suốt, thế là cô tiểu thư thành thị Tương Địch Giai lại thành hướng dẫn viên của hai người.
Khi tới gần huyện thành Ô Long, Tương Địch Giai chỉ cửa Ô Long đệ nhất oa, mặt đường rộng rãi vốn là bãi đỗ xe tự nhiên, Tương Cửu Đỉnh và Trương Khải xuống xe liền ngẩn.
Đúng là thấy mặt chẳng bằng nghe danh.
Chẳng quả chỉ là một kiên trúc hai tầng cũ kỹ mà thôi, nhà gạch mái ngói kiểu cũ, trên mái nhà còn có con kỳ lân trấn trạch làm bằng đất. Có lẽ là do đất rẻ, đằng sau còn có sân chiếm tới bốn phần diện tích, chẳng hiểu xây từ đời nào rồi, trừ cái biển có mấy chữ lớn trông uy phong rằ, cái nhà này thậm chí còn không so được với mấy cái quán nhỏ mới xây bên đường, đương nhiên so với khu vục vụ bên đường cao tốc thì càng kém.
Chỗ hay duy nhất là bãi đỗ xe bên đường, có thể mở rộng thoải mái.
Tương Địch Giai đưa tấy khẽ đánh anh trai một cái: “ Anh, chớ có phạm vào sai lầm cũ, khi chủ tịch Trần dẫn bọn em tới đây, em cũng thấy không vừa ý, nhưng ăn một bữa, tâm phục, bụng càng phục.”
Tương Cửu Đỉnh thừa nhận: “ Nếu không phải em nói, e cả đời anh chẳng bước chân vào loại quán nhỏ này. Đi, giám đốc Trương, chúng ta vào thôi.”
Ba người nối nhau đi vào, quán thì vẫn thế, gương mặt trong đó lại khá. Đang giờ cơm, trong quán hết sức náo nhiệt, bàn ở đại sảnh đều kín người, bàn nào bàn nấy bày nồi lớn nồi nhỏ, những cái bát sứ chất thành chồng bốn bên bàn, nam nam nữ nữ đều giống nhau, ăn tới miệng bóng nhẫy, trán nhễ nhại, nóng mà, hai cái quạt mở hết công suất cũng không đủ.
Ngoài ngạc nhiên Tương Cửu Đình lộ ra chút ghét bỏ, đám thực khách này nhìn là biết quá nửa là loại lái xe, không thì bốc vác bán hàng rong, ăn cơm còn dựng cái gánh bên cạnh, dùng chân kẹp lấy như sợ người ta lấy mất. Dáng ăn càng khó ưa, cầm cái bát to bằng cả mặt lên húp sùm sụp, thi thoảng dừng lại chỉ để "xì" một cái lau nước mũi, tởm không chịu được.
Tương Cửu Đỉnh vừa đi vừa né tránh, sợ bị người ta quệt bẩn người, vội vàng theo phục vụ lên lầu. Tương Địch Giai thấy người đón khách là cô bé thu ngân, nhìn quảnh không thấy chàng trai cười như nắng sớm kia đâu, lòng hết sức thất vọng.
Người đón khách là Đào Hoa, tết cái bím tóc to sau đầu, vẻ mặt cũng chẳng mấy nhiệt tình, mời khách vào phòng bao sát bên đường. Đào Hoa tấy cầm bút ném thực đơn lên bàn, hời hợt hỏi:” Ăn gì?”
Thái độ chẳng giống đón khách, mà như thẩm vấn phạm nhân.
Khác biệt quá lớn so với hai lần trước tới đây làm Tương Địch Giai sửng sốt, có điều nhanh chóng bình thường lại, quán nhỏ bên đường, có cái ăn là tốt rồi, còn kỳ vọng họ có trình độ phục vụ cao nữa hay sao? Chỉ có chàng trai kia là đặc biệt.
Trương Khải cầm lấy thực đơn, hết sức đơn giản, hai trang, một chay một mặn, ba mươi mấy món, càng thêm khinh thường. Tương Cửu Đỉnh thì bị dáng vẻ ăn uống dưới kia làm sợ, hồi lâu không lên tiếng, cái quán cứ như chuồng bò chuồng ngựa, làm hắn chán nản, phòng bao mang không khí hoài cổ này cũng chẳng gây ấn tượng gì.
Nếu ngôi nhà này có bảy mươi trăm năm lịch sử thì nó là đồ cổ, chứ hai ba mươi năm thì chỉ đáng đập bỏ thôi.
“ Phục vụ, giới thiệu món sở trường nhất đi.” Trương Khải tùy ý nói, đây là câu thường gặp ở quán ăn:
Không ngờ thời gian lẫn địa điểm không đúng, Đào Hoa cho một câu nghẹn họng, nói như mắng người tắ:” Viết trên thực đơn đều là món sở trường, không phải sở trường thì chúng tôi viết làm gì?”
Ý tứ rõ ràng, không phải nói thừa à? Vẻ mặt thì mất kiên nhẫn rõ rệt, bao nhiêu người đang đợi kìa, ăn thì ăn đi, còn lắm lời.
Trương Khải đúng là nghẹn họng không nói được câu nào.
Tương Địch Giai tính khí rất tốt, không vì thế mà phật ý, cười hỏi:” Em tên là Đào Hoa phải không, chị là khách quen đấy, tới đây ba lần rồi.”
“ Vâng, em vẫn nhớ chị.” Đào Hoa đương nhiên là nhớ, cô gái xinh đẹp quá mức này làm cô suýt đứng tim, còn tưởng bị người ta tới đòi lại tiền mà:
“ Thế à?”
Tương Địch Giai mừng lắm, định hỏi Giản Phàm, Đảo Hoa lại hiểu lầm, tưởng khách muốn lân la làm quen, nói ngay:” Đương nhiên là nhớ, nhưng chị đừng mong được em ưu đãi. Chỗ này có cả khách quen hai mươi năm, nếu ai cũng ai đãi thì làm sao còn mở quán được? Anh chị là người thành phố, xe cũng tốt, sao còn keo kiệt hơn người nhà quê, cứ thích mặc cả.”
“ À ...” Đến lượt Tương Địch Giai ấp úng, mấy câu chuẩn bị hỏi cũng phải nuốt vào:
Trương Khải muốn đi lắm rồi, nhưng đã tốn công như thế, đành nén lòng lại hỏi một câu: “ Phục vụ, vậy quán có món gì đặc sắc hơn nơi khác hẳn là cô biết chứ?”
“ Đặc sắc hơn nơi khác à? “ Mẫy chữ này làm Đào Hoa nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rất ư là tự hào nói: “ Các món hầm đều giống nhau, tuy ngon nhưng không quá đặc sắc, ừm, mấy ngày quả chú tôi chum một chum thịt đầu lợn, mọi người muốn nếm thử không?”