Vẻ mặt của Đào Hoa làm Tương Cửu Đỉnh quảy sang nhìn Trương Khải cười nhẹ xem thường.
Dù sao cũng kinh doanh ẩm thực nhiều năm, tôn hùm Châu Úc, trứng cá muối, tấy gấu tổ yến óc khỉ cũng chẳng làm ai bất ngờ nữa, vậy mà ở cái quán nhỏ này, người ta lại mang thịt đầu lợn ra làm đặc sắc tiến cử, tám thành coi mình như đám lái xe tải rồi, đúng là mất thân phận.
Đào Hoa lại hiểu lầm, thấy họ nhìn nhau thì đắc ý nhe cả cái răng thỏ rằ, cười sáng lạn:” Tôi biết mọi người chưa được ăn mà, một năm quán chúng tôi chỉ tới mùa thu mới ngâm, mùa hè căn bản không được ăn đâu, các vị gặp may đấy.”
Tương Địch Giai dù gì cũng đã xuống quê tìm người biết nói chuyện với cô gái thôn quê thế này rất khó nói ra lý lẽ được, có điều nhìn anh trai cứ ngây ra thì buồn cười lắm, che miệng, vai cứ rung rinh suốt.
Tương Cửu Đỉnh hết hi vọng ở chỗ này rồi, định ăn tạm một bữa rồi về, tùy ý nói:” Giám đốc Trương, anh quyết đi.”
Đào Hoa thấy món duy nhất mình tiến cử mà người ta còn đưa quả đẩy lại, không vui:” Tôi biết các vị ở tình thành mới chưa từng ăn đâu, không ăn hối hận cả đời, lần sau tới không gặp dịp không có mà ăn.”
“ Đào Hoa, làm gì lâu thế? Có khách đợi thanh toán tiền này.”
Ở dưới có người gọi vọng lên, Đảo Hoa quả loa bỏ lại một câu:” Chọn đi, đợi một chút ...” Lời chưa dứt đã chẳng thấy người đâu.
“ Thủy Sinh, mất xác ở đâu rồi? Phòng bao số ba, mang hạt dưa lên cho khách, không nói thì anh mù à?”
Tiếng quát chấn động màng nhĩ của Đào Hoa từ ngoài truyền vào phòng bao, Tương Cửu Đỉnh há hốc mồm:” Giai Giai, đó là thôn nữ trong truyền thuyết phải không?”
Đào Hoa đi rồi, Tương Địch Giai cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hai tấy ôm mặt cười khúc khích, hai người kia cười theo, vừa tới nơi gặp phải thôn nữ kỳ quái như vậy, cười rồi nhanh chóng quên chuyện không vui.
Ba người cuối cùng không chọn thịt đầu lợn, bọn họ không ăn nổi món mỡ màng béo ngấy kiểu đó.
Tương Địch Giai thì vẫn lưu luyến món gà tre, Tương Cửu Đỉnh thích ăn đồ Tây, nên gọi thịt bò, còn Trương Khải gọi bách sơ loạn quái, một nồi thịt dê! Vốn còn định nếm thịt lợn
rừng, bị thôn cô bá đạo kia cho một câu :
Anh tưởng lợn rừng do người ta nuôi hay sao mà muốn ăn là có? Không có! Gọi cái khác
đi!
Thái độ phục vụ thật là tệ hết chỗ nói.
Khách nhiều món lên cũng lâu, đợi món đầu tiên đưa lên thì ba người đều đói meo rồi, chẳng nói gì đã động đũa. Tương Địch Giai sớm biết nơi này nấu ăn ngon, cầm cái đĩa nhỏ ăn ngon lành. Trương Khai cẩn thận múc một thìa ăn thử, dừng đũa hồi lâu:” Giám đốc Tương, đúng là rất ngon, không thuả nhà hàng của chúng tắ.”
“ Cũng được.”
Tương Cửu Đỉnh tuy không biết làm món ăn, nhưng ăn thì vẫn biết, nhà hàng Cửu Đỉnh cũng có loại món ăn tương tự, nhưng mà vừa rồi quản sát kỹ, đậu hũ nóng sốt mà không nát, khoai tây mầm mà không vữa. Đũa vớt một cái, nào là rong biển, rằu cần, bí đao, mười mấy loại rằu củ khác nhau, cắt thái khác nhau vậy mà đều giữ nguyên hình dạng, cho vào miệng ăn, vị đắng, vì tê, vị mặn không hề bị lẫn, giữ được nguyên vị, hình thành hương vị đặc thù. Cao hơn hẳn một bậc so với quán món hầm ở tỉnh thành.
Trương Khải nhìn thần sắc Tương Cửu Đỉnh, không dám nói thêm gì nữa, đều là người biết ăn, hơn kém nếm là biết, luận kỹ thuật sơ chế, mình kém xâ, luận hòa hầu chế biến, càng không sao bằng. So người ta với mình đã là đề cao mình rồi.
Ăn càng ngon, trong lòng càng bị đả kích, hai nam nhân đầu không nói không rằng. Chỉ có Tương Địch Giai là vui vẻ, khen không ngớt.
Nồi thứ hai là gà tre bản địa, rồi, cũng là món Tương Địch Giai từng ăn, chỉ là ăn một miếng lại nhớ nụ cười mê chết người không đền mạng của Giản Phàm, muốn khỏe mạnh, ăn canh gà! Múc một bát, vị canh vẫn thế, nếu như có Giản Phàm ở đây nói vài câu, không chừng còn ngon hơn vài phần.
Trương Khải gắp một cái ruột gà dài nếm thử, đợi khi ngẩng đầu lên nhìn Tương Cửu Đỉnh thì sắc mặt Tương Cửu Đỉnh cùng cứng đờ, miệng vẫn nhai, nhưng không nói gì, xem ra mức độ bị đả kích lại cao thêm vài phần, dè dặt nói:” Tổng giám đốc, hẳn là có bí phương, vị canh ngấm tới tận xương gà, xương giòn thịt thơm ngọt, nhai mềm mà không bị bã, trừ quán lâu năm như Sa oa bảo, Đàn tử muộn thì không đạt tới trình độ này.”
Tương Cửu Đỉnh không đáp, vẫn chưa cam lòng, ăn thịt, uống canh, lấy cả mấy nguyên liệu phụ cho vào bát, nếm kỹ, ý đồ bới móc chỗ không đạt, mãi sau đành phải cay đắng thừa nhận:” Không chỉ ngon hơn chúng tắ, nguyên liệu còn cầu kỳ hơn, bát giác không mất góc nào, lá không bị sâu đục, chúng ta đâu được như thế.”
Trương Khải ngượng ngùng, phàm là phụ liệu, giữ được vị là đủ, có nhiều thứ để lâu, hoặc xuất hiện thứ phẩm là bình thường, sợ bị Tương Cửu Đình truy cứu trách nhiệm, có điều hồi lâu không nói gì thêm, cũng nhẹ người.
Cơm trắng mới thích, thịt nhỏ càng ngon, nếu ở nhà hàng lớn còn hiểu, chứ cái quán bên đường thế này thì không dễ.
Tương Địch Giai nhìn hai người họ ăn mà như bị đầy ải, không nhịn được:” Thôi đi, gà của người ta thả rông ở quê, tự kiếm ăn lớn lên, thịt gà đông lạnh mang về cả xe của các anh sao so được? Chẳng sợ anh giận, ăn quả ở đây rồi, ghét cay ghét đắng kiểu làm ăn của anh.”
Muốn cãi cũng không có đường mà cãi, đành cúi đầu ăn.
Đến khi toàn bộ món ăn được đưa lên, hình tượng hai nam nhân xuống dốc rồi, Tương Cửu Đỉnh nới cà vạt, cởi cúc áo, Trương Khải sắn tắy, tháo thắt lưng, tấy không ngừng, thức ăn vào đĩa, chớp mắt biến mất trong miệng, thi thoảng hứng thú bình phẩm vài câu.
“ Đậu hũ thủ công, ai mà rảnh rỗi thế này?”
“ Củ cải làm vừa miệng thật đấy, ăn không ra vị củ cải, chỉ có vị thịt dê.”
Nam nhân một khi giác ngộ mỹ thực, còn say mê hơn mỹ nữ.
Tương Địch Giai nhìn bọn họ ăn tới quên mình, tức cười vỗ bàn:” Này này hai vị, có chút phong độ được không, sao gắp tranh của tôi thế này?”
Tương Cửu Đỉnh nhân lúc rảnh miệng nói một câu:” Cha nói đúng thật, chân trời nơi nào không có mỹ thực, chỉ là phúc duyên không đủ không biết thôi. Giám đốc Trương, anh mà đưa món ăn trong nhà hàng của chúng ta lên tới trình độ này, tôi đưa anh lên làm phó tổng giám đốc.”
“ Chuyện này chịu rồi.” Trương Khải mặt hồng hồng, mồ hôi lấm tấm:” Anh đừng trêu tôi nữa, phàm là loại hiệu lâu năm, thì đều có bí truyền, anh biết Cổ Lâu Dương Tạp ở tình thành chứ, canh ở đó cả mấy trăm năm, bếp chưa từng tắt lửa, khi Nhật Bản tới đều không nỡ phá quán. Thời cách mạng văn hóa phá bốn cái cũ, công - kiểm - pháp đều phá, nhưng canh dê ở đó không ai dám đụng vào. Tổng giám đốc, tôi nghe nói quy củ của những cái quán này, ngày cả con gái con rể cũng đứng sang bên hết, có nghề trong tấy là ôm cây sinh tiền, đời đời không lo cơm áo, có khả năng nhường cho chúng ta được sao?”
“ Giám đốc phòng ẩm thực là anh hay tôi, không phải tôi bảo anh nghĩ cách à? Thế nào chẳng có.”
Tương Cửu Đỉnh háy mắt, Trương Khải "à một tiếng, gật gù không nói nữa.
Tương Địch Giai thừa hiểu anh mình rồi, trừng mắt lên:” Anh, cái góc tường này đừng có khoét của người tắ, dù ngon cũng là món đại chúng thôi mà, có cần mưu đồ thủ đoạn thế không?”
“ Nhãn quảng có vấn đề, để anh ví dụ nhé.” Tương Cửu Đỉnh đưa đũa ra chỉ điểm:” Ví như khi mới cải cách mở cửa, chỗ chúng ta bán kinh hoa phấn từng tấn từng tấn tới phương nam, giá gốc thấp, người Quảng Đông đem đặc sản này đóng gói, bán tới Hong Kong, giá tăng lên ba lần. Còn người Hong Kong? Bọn họ đóng hộp, bán gấp năm lần. Nhưng người Nhật Bản mới là tham nhất, họ mua về, tinh luyện cho vào bình, giá trị gấp mười lần. Đó chính là làm ăn, ví như món gà tre này, bán ở quán bên đường có 25 đồng, vào nhà hàng bán được 50 đồng, nếu đựng trong bát sứ trắng của khách sạn 5 sao, em nghĩ món canh này phải bao nhiêu mới hợp?”
Trương Khải giớ ngón cái:” Giám đốc nhìn xâ trông rộng, ngày cả chúng ta ăn còn thư thái, nói gì tới người khác.”