Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 53 - Chương 057: Món Ăn Trong Truyền Thuyết.

Hắc Oa Chương 057: Món ăn trong truyền thuyết.

Tương Địch Giai đang định mắng bọn họ gian thương thì có tiếng gõ cửa cắt ngang, tiếp đó Đào Hoa đi vào, hai tấy bê một cái khay, đặt sầm lên bàn.

Thịt đầu lợn.

Đúng là thịt đầu lợn, da lợn bóng nhẫy, thịt mỡ dầy bằng cả ngón tấy dính liền miếng thịt đỏ, thái mỏng thành mười mấy lát trong khay, ở giữa đặt một đĩa tỏi băm, không có thêm giả vị nào.

Tương Địch Giai "eo" một tiếng, quảy đầu đi, cô vốn đã ít ăn thịt nói gì tới thứ mỡ màng này.

Trương Khải cũng không thích, cơ mà nhìn Đào Hoa mặt vô cùng nghiêm túc, biết cô thôn nữ này không vừa, cẩn thận hỏi: “ Chúng tôi không gọi món này, chẳng lẽ nơi đây còn có chuyện ép khách ăn.”

Đào Hoa mắng ngay: “ Này, người thành phố các anh không biết tốt xấu, tôi có lòng tốt giới thiệu, anh không tin. Được rồi, dù sao từ xâ tới, tôi tặng nửa phần, coi như ưu đãi, không thu tiền. Tôi nói cho mà biết, bỏ quả không có mà ăn đâu, một năm chú tôi cũng chẳng ướp được mấy chum.”

Tương Cửu Đỉnh không ngờ một ngày mình đối diện với thôn nữ nhà quê lại phải xuống nước thế này, nỗ lực dùng ngữ khí thương lượng giải quyết vấn đề: “ Chúng tôi sẽ theo giá trả tiền ... Cô bê đi được không? Chúng tôi ăn no rồi ... nhìn món mỡ màng thế này ...”

“ Bảo ăn thì ăn đi, không biết tốt xấu, thật đúng là!” Đảo Hoa hừm một tiếng bỏ đi:

Tương Cửu Đình trợn mắt há mồm hồi lâu không nói nổi câu nào, Tương Địch Giai chỉ đợi Đào Hoa đi rồi là phì cười, vui lắm, xưa nay anh mình hành động cảm tính, vậy mà gặp phải cô gái kém mười mấy tuổi lại lần nào cũng ú a ú ớ.

“ Nào, giám đốc Trương, của anh cả đấy, anh em tôi no cả rồi.” Tương Cửu Đỉnh tất nhiên không thể trút giận lên em gái, nên phải có người xấu số khác gặp nạn:

Trương Khải cũng đâu thích cái thứ này, nhưng người ta là ông chủ mình là người làm thuê, đành gắp miếng mỏ nhất, bịt mũi cho vào miệng. Chớp mắt hắn kinh ngạc, thịt đầu lợn cơ bản giống thịt chân giò, vừa dẻo vừa ngấy, ngõ nhỏ trong tỉnh thành bán mấy đồng một cân, rẻ phát ôi. Có điều miếng thịt này khác hẳn, da lợn giòn thơm, thịt mỡ không hề ngấy, nhất là nhai vô cùng thích ... Đây mà là thịt đầu lợn à? Gắp miếng nữa , nhai ... Lại gắp miếng nữa ... Ừm, ngon quá mức.

Tương Cửu Đỉnh lấy làm lạ, tò mò gắp một miếng, vẻ mặt liền giống Trương Khải y như đúc, ừm?! Lạ quá, sao dai dai giống như tai lợn vậy? Làm kiểu gì mà được như thế.

Trương Khải giọng hết sức kích động:” Tổng giám đốc, có vẻ đây chính là bạch thiết nhục trong truyền thuyết, thịt mỡ sần sật, giòn, thơm, hẳn là thịt sống đem ngâm, ngâm rồi hấp, hấp ép ra hết dầu lại ngâm tiếp, đại khái là như thế, nên không béo không ngấy, chấm tỏi băm không cần giả vị.”

“ Tôi từng nghe nói, không phải món này thất truyền rồi sao?”

“ Đúng là đã thất truyền, tôi chưa ăn bảo giờ, chỉ nghe cha tôi kể lại, nhưng tám phần là nó rồi, không ngờ xuất hiện ở cái quán nhỏ này, đây là bảo bối.”

Hai người vừa ăn vừa thảo luận, tới khi nghiền ngẫm hết vị, định gắp thêm thì trong khay chỉ còn mỗi một miếng cuối cùng, chưa kịp phản ứng thì thấy một cánh tấy ngọc cầm đũa gắp lấy, cả hai trố mắt nhìn theo miếng thịt chui vào một cái miệng nhỏ nhắn.

Tương Cửu Đỉnh sững người:” Giai Giai, em không phải người theo chủ nghĩa ăn chay à, sao cả thịt mỡ cũng cướp của anh?”

Tương Địch Giai nhai hết sức khoan khoái, che miệng cười đắc ý:” Hai người nhìn em làm gì, gọi một phần nữa là được.”

Gọi thế này đây? Vừa rồi còn chê bai không muốn ăn, cô thôn nữ ấy lại khó tính.

Trách nhiệm gian khó giao cho Trương Khải, cứ tưởng sẽ bị một trận chửi như hát hay nữa của thôn cô, nhưng lần này Đào Hoa lại cười thật tươi, ba người thành phố cuối cùng cũng thừa nhận món ăn mình tiến cử rồi, không những ăn, tính tiền còn gọi thêm hai cân mang đi! Tự tôn thỏa mãn, phá lệ tiễn khách ra tận cửa.

Ba người ăn không ít, cái người béo nhất lúc lên xe còn lảo đảo, Đào Hoa mắt khinh thường, thầm nhủ :" Người thành phố cơ đấy,

ăn nhiều thế, rõ tham!

Ba người đem thịt đầu lợn về tới tỉnh thành, mời nhà dinh dưỡng, bếp trưởng, cùng với mấy người quen trong giới ẩm thực từng ăn bạch thiết nhục, ngày hôm đó bọn họ được thưởng thức hương vị đặc thù đã biến mất nhiều năm.

Tới tối, tin tức truyền về, đa phần cho rằng có tám chín phần tương tự, bạch thiết nhục mà Trương Khải nói là tài nghệ của một hiệu bán tương La gia, vào thập niên 60,70 ở tỉnh thành, đã thất truyền mấy chục năm, thời gian đã quá lâu. Có điều dù người đã từng hoặc chưa từng ăn quả bạch thiết nhục đều nói, thứ thịt này ở tỉnh thành có một không hai.

Tương Cửu Đỉnh như phát hiện ra bảo tàng, hứng thú càng ngày càng lớn, chưa nói cái khác, nếu có được bí phương có thể biến thứ thịt rẻ tiền thành mỹ thực, vậy còn bảo hiểm hơn cả tài sản cố định. Cực lực thuyết phục em gái ra mặt, chia quân hai đường, mình thì thăm dò ý tứ Giản Trung Thật, em gái thì tới nhà họ Giản.

Nghe nói Giản Trung Thật là người thật thà, người quản việc nhà thực sự là nữ nhân đằng sau, chuyện này không quả loa được. Tương Địch Giai vốn không muốn dính dáng vào chuyện làm ăn, nhưng Tương Cửu Đỉnh nài nỉ, mang cả chủ tịch HĐQT rằ, nói là nữ nhân với nữ nhân dễ nói chuyện, chỉ thăm dò ý tứ thôi, không chịu nổi rầy rà, đành đầu ý.

Đúng rồi, chủ tịch HĐQT là mẹ Tương Địch Giai, Lương Thiệu Ngọc, người sáng lập siêu thị Hoa Mỹ, siêu thị tổng hợp đầu tiên của Đại Nguyên. Tiếp đó lấy danh nghĩa con trai sáng lập Thực nghiệp Cửu Đỉnh, từ chục năm trước đã là nhân vật phong vân, năm xưa là chủ tịch hội liên hiệp công thương, ủy viên chính hiệp, chủ tịch hội liên hợp xí nghiệp dân doanh, người quản lý thường nhiệm của đảng dân chủ, hư hư thực thực mang đống chức danh, cho dù đã là chuyện xưa cũ, sức ảnh hưởng vẫn còn.

Phí Sĩ Thanh ngày hôm đó đang nằm phơi bụng mỡ ngủ trưa thì chợt nhận được một cuộc điện thoại, thế là cuống quít mặc quần lửng, áo sơ mi cộc tắy, giữa trưa nắng trang trang chạy hùng hục lên cầu, cuối cùng được gặp mỹ nữ khiến hắn ngày đêm nhung nhớ.

Cuối hè đầu thu, mặt trời gày gắt nướng cái thành phố nhỏ ỉu xìu mất sinh khí, nhưng mỹ nữ đứng ở mép nước đầu cầu khiến người ta hồi sinh, lòng mát lạnh, như uống lon Coca ướp đá. Sông Ô Long chạy vắt quả thành phố, cây cầu xi măng, Tương mỹ nữ vẫn xinh đẹp mê đắm lòng người, so với giai nhân trong tranh còn phiêu dật hơn vài phần.

Phàm là gặp nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ, Phí Béo liền lập tức đem liên hệ với ngôi sao AV trong đầu, cùng đánh giá một phen. Nhưng từ lần đầu gặp Tương Địch Giai, chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ đó, cô không hề mang về kiêu sa cao ngạo, ngược lại rất hiền hòa dễ gần, giống người nhà, xinh đẹp thì vô cùng xinh đẹp, dù sao không sinh ra loại tâm tư khinh nhờn kia.

“ Sĩ Thanh. “ Tương Địch Giai nhoẻn miệng cười vẫy tắy:

“ Chị Tương, chị tới rồi.”

Hàn huyên vài câu rồi tản bộ bên dê, Phí Sĩ Thanh đi chữ bát, ngực ưỡn lên như gà trống đắc thắng, bên cạnh có mỹ nữ như vậy, không hiên ngang không được, tiếc là giữa trưa nắng gắt, trên đường chẳng có ai, càng không gặp người quen nào để mát mặt một hồi, tiếc ơi là tiếc.

Vào chủ đề chính, Phí Sĩ Thanh vỗ ngực:” Chị Tương, chị có việc cứ nói, chuyện ở huyện Ô Long, em bao hết, muốn tìm Oa cả cũng không vấn đề, em xách tai nó kéo về ngay.”

Tương Địch Giai xin lỗi chuyện bữa cơm lần trước ở tình thành, nhân đó kể ra ngọn nguồn, Phí Sĩ Thanh tuy mặt ngốc ngốc, nói chuyện đôi khi ngôn ngữ không biểu đạt hết ý tứ, nhưng chỉ người ngốc thật mới con chàng béo này là tên ngốc.

Phí Sĩ Thanh khóc xử gãi đầu gãi tắi:” Chị Tương, nhà chị thực sự muốn cái quán Giản giả sao, ai đưa ra chủ ý này?”

Tương Địch Giai cảm thấy ngữ khí tên béo là lạ:” Chúng tôi chỉ tiếp xúc sơ bộ thôi, sao thế, có gì không ổn à?”

Bình Luận (0)
Comment