“ Không phải là không ổn, mà là không có cơ hội đâu.” Phí Sĩ Thanh lắc đầu giải thích: “ Không phải chỉ nhà chị có nhãn quảng, người có nhãn quảng nhiều lắm, khi em và Giản Phàm còn cởi truồng đánh nhau thì đã có người tới mời chú Giản rồi, bây giờ vẫn vậy, năm nào cũng có người tới, còn đặt cọc tiền trước, nhưng nhà họ không muốn rời huyện Ô Long. Chị nói thế nào cũng uổng công, Giản Phàm và cha nó, ngày cả chuyện trong nhà còn chẳng quyết được.”
“ Chị tới tìm cậu chính là để gặp mặt cô giáo Mai mà.” Tương Địch Giai vui vẻ nói:
Phí Sĩ Thanh như bị điện giật, gõ trống lui quân ngay, hai bàn tấy nần nẫn thịt xuả liên hồi:” Hả? Tìm cô giáo Mai !? Không không không ... Em không đi.”
Tương Địch Giai dẫm chân: “ Sĩ Thanh! Vừa rồi em còn bảo chuyện ở huyện Ô Long sẽ bao hết mà? Chuyện nhỏ như vậy mà không giúp chị? Còn Giản Phàm sao thế? Sao lại tránh mặt chị?”
“ Cái này ... Em nói với chị thế này ... Phải nói thế nào đây, chị Tương, thời gian trước bọn em ra ngoài chơi cả tuần mới về, Giản Phàm bị mẹ nó mắng một trận, đuổi về quê ôn bài chuẩn bị thi. Khiến em bị vạ lây, bị mắng là em làm hư Giản Phàm ... Chị nói xem, có khả năng đó không? Em bị nó làm hư mới đúng, nhưng mà chuyện này em muốn nói cũng không được, cô giáo Mai ấy ... tóm lại là em mà gặp thì bị mắng là nhẹ rồi đấy. “ Phí Sĩ Thanh vất vả trình bày, nói tóm lại là kiếm cớ không đi, nói tới cô giáo Mai là đã thành phản xạ điều kiện rồi, cô giáo Mai rất nghiêm khắc, không chỉ Giản Phàm sợ, mà lây ra luôn cả đám bạn, không đứa nào không sợ:
“ Nếu vậy chỉ chỗ giúp chị thì được chứ?” Tương Địch Giai vốn nghĩ chuyện này chắc đơn giản, vậy mà phải dụ khị mấy lần Phí Sĩ Thanh mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng có điều kiện, tuyệt đối không được nói là do hắn chỉ đường.
Hai người bắt tắxi tới tiểu khu Nhất Trung, tiểu khu cách trường Nhất Trung không xâ, mấy tòa nhà nhìn tuổi đời chưa lâu lắm, mỗi nhà cỡ nhỏ, chưa tới 100 mét vuông không có gì đặc biệt, nhưng thấp thoáng dưới những tán cây cổ thụ, có ý vị riêng. Phí Sĩ Thanh đứng xâ xâ chỉ tòa nhà số bảy, cầu thang số 3, phòng 301, chỉ tầng nói là nhà nào nhà nào, sau đó chạy đi như trộm.
Tương Địch Giai hết sức tức cười, không rõ vì sao Phí Sĩ Thanh sợ như thế, chắc là vì cô giáo cũ, cười thầm đi theo chỉ dẫn, dễ dàng tìm được phòng 301, gõ cửa hồi lâu mới có nữ nhân trung niên mái tóc hơi rối có vẻ mới ngủ dậy ra mở cửa.
Gần như ngày lập tức Tương Địch Giai nhận ra đây là người cần tìm, hai mẹ con Giản Phàm quả thực là đúc từ một khuôn, cô giáo Mai nhìn bề ngoài thì cảm tưởng tuổi chừng trên dưới ba mươi, da vẫn trắng mịn, nếu không nhìn kỹ nếp nhăn ở khóe mắt, không dám tin người ta có con trai tốt nghiệp đại học.
Bảo sao Giản Phàm lại đẹp trai như vậy, thì ra có người mẹ trẻ đẹp tới mức thiên lý không dung như thế này.
“ Cô là?” Mai Vũ Vận đứng ở cửa, không có ý mời khách vào nhà, ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt:
“ Cô giáo Mai phải không ạ, cháu là phóng viên Nhật báo Đại Nguyên, tên là Tương Địch Giai. “ Tương Địch Giai hai tấy đưa danh thiếp, tỏ ra thật lễ phép để gây ấn tượng tốt:
“ Lại phỏng vấn trường học thu học phí bừa bãi à? Không có gì để nói hết, hiệu trưởng không nói, chúng tôi làm giáo viên dám nói sao.” Mai Vũ Vận lùi lại định đóng cửa:
“ Không không, cô giáo Mai, cô hiểu lầm rồi, cháu tới vì việc riêng.” Tương Địch Giai cuống quít giải thích:
Mai Vũ Vận dừng tắy, cảnh giác hỏi:” Tôi không quen cô, giữa chúng ta có chuyện riêng gì?”
Thời buổi này, cái tiếng phóng viên càng ngày càng tệ, khiến người dân càng ngày càng đề phòng. Tương Địch Giai đánh thay đổi chiến thuật: “ Cháu quen Giản Phàm ạ.”
“ A ...” Mãi Vũ Vận khẽ kêu một tiếng, bắt đầu để ý hơn, nhìn Tương Địch Giai từ đầu tới chân, chiếc váy xám nhạt gọn gàng vừa vặn, dáng người yểu điệu mềm mại, đôi chân thon thả, trên tấy mang chiếc túi công sở, cặp kính tròn gọng bạc, khuôn mặt xinh đẹp mê hồn, dung mạo trang nhã, nhìn bề ngoài cũng có vẻ con nhà đàng hoàng đấy, nhưng mỹ nữ trong mắt mỹ nữ không mấy tác động, trong mắt giáo viên thì khác, nhìn mỹ nữ như nhìn thấy học sinh hư ăn vụng, đọc truyện trong lớp: “ Giản Phàm tới tỉnh thành, có phải ở cùng cô?”
“ Vâng ạ. “ Tương Địch Giai gật đầu, cùng ăn cơm mà:
“ Tin nhắn trong máy của nó cũng là do cô gửi? Tin nhắn xin lỗi ấy. “ Mai Vũ Vận xem tin nhắn đó, còn mắng con trai một trận:” Hai đứa quen nhau ra sao?”
“ Bọn cháu là bạn, bạn tốt, cậu ấy còn nhận cháu làm chị.” Tương Địch Giai cao hứng, xem ra chiêu tình thân rất hữu dụng:
Không ngờ Mai Vũ Vận tức thì mặt biến sắc, từ mùa hè biến thành mùa đông, mày nhương lên, uy phong giáo viên mấy chục năm lập tức thể hiện, khiến Tương Địch Giai bất giác rụt người. Sau đó nghe giọng cô giáo Mai chói lên bên tắi: “ Tôi nói này, cô lớn vậy rồi còn dây dưa với con trai tôi làm gì? Đừng giờ trò chị chị em em, anh anh em em gì đó ra với tôi, tưởng tôi không biết cái trò của đám trẻ các cô các cậu chắc, nói ra mà không đỏ mặt à, còn dám tìm tới tận nhà, cô thật đúng là ... Tự kiểm điểm bản thân đi.”
“ Cháu, cháu ... “ Tương Địch Giai sững sờ, miệng há rằ, muốn giải thích, bị khí thế của Mai Vũ Vận áp đảo, nói không ra lời, huống hồ cô còn chưa hiểu mình sai ở đâu:
“ Cháu cháu cái gì?” Mai Vũ Vận ghét nhất con trai không chịu chuyên tâm học tập ve vãn tán tỉnh con gái khắp nơi, chuyện Hương Hương còn chưa biết xử trí ra sao, giờ lại thêm một đứa con gái nữa mà bây giờ lại là giai đoạn quản trọng của con trai, có thể quyết định cả cuộc đời:” Con trai tôi bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, lần này từ tỉnh thành về ủ rũ không vui, tôi còn nghĩ nói không chừng bị con hồ ly tinh nào câu mất hồn rồi, té ra là cô, cảnh cáo cô, tránh xâ con tôi ra ... Quản hệ hai đứa phát triển tới đâu rồi?”
Tương Địch Giai cuống tới đỏ mặt tía tắi, có nằm mơ cũng không ngờ mình gặp phải cảnh này:” Bọn cháu ... Bọn cháu không có quản hệ gì ... Cô, cô sao vừa gặp đã ngậm máu phun người?”
“ Á à, còn ngậm máu phun người, chột dạ rồi chứ gi? Tôi nói cho cô biết, đừng mơ, con gái theo đuổi con trai tôi có cả đống, cô không xếp hàng nổi đâu, còn dám tìm tới tận nơi.” Giọng Mai Vũ Vận càng to:
Tương Địch Giai bị mắng tới chóng cả mặt, quên luôn sứ mạng của mình, giọng cũng dần lớn lên:” Cô có ý gì thế, cô nói rõ ràng đi, với thân phận cháu mà cần làm thế à?”
“ Cô thì có thân phận gì? Dùng cái mặt làm vốn, liền coi là có thân phận à? Không cần thì tới nhà làm gì? Tôi nói cho cô biết, nói gì cũng không có cửa đâu ... Có có phải phóng viên không, hay là đồ giả?”
Cô giáo Mai quả nhiên gừng càng già càng cay, bản thân hoàn toàn không biết gì cả, vậy mà giáo huấn người ta không nói lên lời, luận đấu khẩu hai người căn bản không cùng đẳng cấp, Giản Phàm chính là được chân truyền từ mẹ.
Bầu ngực Tương Địch Giai phập phồng liên hồi, hết giựt tóc lại dậm chân, không biết nói từ đâu, hét lên:” Tức chết đi ... Cháu đúng là phóng viên, nếu không cháu đưa thẻ hành nghề cho cô xem.”
“ Đúng là phóng viên thì sao? Hả? Tác phong sinh hoạt của phóng viên là thiếu đàng hoàng nhất đấy, đặc biệt là nữ phóng viên. Cho cô biết, con trai tôi độc thân cả đời thì cô cũng không có cửa đâu.”
Rầm! Cửa đóng lại trước ánh mắt sững sờ của Tương Địch Giai.
Câu cuối cùng thiếu chút nữa làm Tương Địch Giai tức ngã xuống cầu thang, nổi điên co chân đá cửa, không ngờ đã quá mạnh, thế là trẹo chân, đau tới ứa nước mắt, hờn hờn tủi tủi mếu máo đi xuống lầu ..
Sau lỗ chống trộm, Mai Vũ Vận nhìn thấy Tương Địch Giai bật khóc bỏ đi, tất nhiên là chẳng thương hương tiếc ngóc, có điều thầm nhủ:" Cái thằng nhóc thối tha, học hành chẳng ra sao, vậy mà con gái cứ theo thành đàn, lại tán tỉnh được con bé xinh thế này, còn tìm tới tận nhà. Không được, chuyện này không thể để nó tùy ý, đứa con gái xinh đẹp như thế, nhà nào dám cưới về, cưới về rồi
suốt ngày trông như trông trộm à?