Sau khi Tương Địch Giai đi rồi Phí Sĩ Thanh chưa yên tâm lại bám theo sau đề phòng bất chắc, vừa mon men tới gần, thoáng nghe cô giáo Mai bắt đầu mắng người là chạy mất dép, sau đó ngoan ngoãn đợi dưới cầu thang, tới thấy Tương Địch Giai tập tễnh đi rằ, cuống cuồng chạy tới đỡ: “ Cái này ... Cô giáo Mai đánh chị à? Bàn bạc không thành cũng không thể đánh người ta chứ? Cái mụ vu bà này ngang ngược quá rồi.”
“ Chị bị trẹo chân rồi ... Úi! Bàn cái gì mà bàn, chị có mở miệng được đâu, chưa gì đã bị mắng tối tăm mặt mũi, chị ... Tức chết đi, mẹ cậu ta sao vô lý thế, không phân trắng đen gì hết. “ Tương Địch Giai vịn tấy Phí Sĩ Thanh, phẫn nộ chỉ một phần, đa phần là tủi thân, ẩn tình trong đó khiến cô khó mở miệng nói rằ, càng nghĩ càng ức:
“ Chị Tương, chị bớt giận, thái độ cô giáo Mai với chị còn khá đấy. Em và Giản Phàm từ nhỏ đã bị mẹ nó giáo huấn, lên cao trung còn làm giáo viên tiếng Anh, tới giờ tiếng Anh của bọn em đứa này nát hơn đứa kia, nguyên nhâu vị sao? Không phải vì bọn em ngu mà vì bị mẹ nó đánh cho ngu người đấy.” Phí Sĩ Thanh làm động tác đánh người, tỏ rõ lập trường, mình cũng là người bị hại:
“ Hả? Cô ấy bằng vào cái gì mà đánh cậu?” Tương Địch Giai vừa nghe liền nổi lên tâm trạng cùng chung kẻ thù:
“ Cần gì bằng vào cái gì, cô giáo đánh học sinh còn cần lý do cái gì nữa? Hai đứa bọn em bị đánh từ nhỏ ... Cho chị biết, chị Tương, tương lai em làm lãnh đạo, em sẽ đóng dấu văn kiện đỏ, quy định giáo viên không được đánh học sinh ... Viết thêm một điều nữa, học sinh được đánh giáo viên ... Ôi chị không biết, bọn em bị đánh mười mấy năm thê thảm ra sao.” Phí Sĩ Thanh làm bộ dạng nhớ lại mà rơi lệ:
Tương Địch Giai ngheh mới biết gặp phải nữ nhân chúa ngoa rồi, không khỏi trách:” Vậy mà em không nói trước cho chị.”
“ Sao em không nói à? Em nói rồi, còn dùng hành động thể hiện rồi mà.” Phí Sĩ Thanh ôm đầu kêu oan:” Chị đã thấy đứa con trai nào chừng này tuổi đầu lại sợ giáo viên hơn sợ mẹ thế chưa? Không, phải nói là hơn sợ cọp ấy.”
Chẳng trách Phí Sĩ Thanh sống chết không chịu gặp Mai Vũ Vận, thực sự không trách người ta được, có điều cơn giận thì không sao nguôi ngoai, Tương Địch Giai dẫm chân một cái, sau đó lại đau hét lên:” Tức chết, mẹ chị còn chưa bao giờ mắng chị, vô duyên vô cớ bị cô ấy mắng một trận.”
Phí Sĩ Thanh thấy một mỹ nữ ôn nhu thanh nhã như vậy mà bị cô giáo Mai biến thành thế này, không khỏi thương xót, dìu Tương Địch Giai ra khỏi tiểu khu vẫn thấy cô nghiến răng, ngần ngừ mãi mới nói:” Chị Tương, có chuyện này em vốn không định nói, nhưng thấy chị nghiêm túc với chuyện này như thế, em không thể giấu chị.”
“ Chuyện gì?”
“ Có phải chị thấy Giản Phàm thần kỳ lắm không? Tối hôm đó nó nếm thử là biết vị gì, rất ngầu đúng không?”
“ Đúng rồi, cả bếp trưởng còn không nhận ra khác biệt mà, thì sao?” Tương Địch Giai quên đau, quảy sang nhìn, co hiếu kỳ vấn đề này suốt:
Phí Béo khơi lên được sự tò mò của mỹ nhân, đắc ý lắm:” Sai rồi, nó nhìn ra đấy.”
“ Nhìn ra thế nào?” Tương Địch Giai càng ngạc nhiên, món ăn ngon dở mà dùng mắt nhìn ra ngày càng thần kỳ:
“ Nói chị đừng giận ... “ Phí Sĩ Thanh thần bí ghé vào tai Tương Địch Giai thì thầm kể ra bí mật, thậm chí còn dứt khoát chơi xấu thằng bạn luôn, đem cả chuyện hôm đó Giản Phàm lừa tiền mình sờ tấy vuốt tóc mỹ nhân thế nào, nói tất tần tật:
Tương Địch Giai biết Giản Phàm bày trò đụng chân đụng tấy với mình thì sầm mặt, nghe đến đoạn Sprite pha Coca thì dở khóc dở cười, ấn tượng với Giản Phàm thay đổi hoàn toàn, lại nghĩ tới mình bị mắng oan, cảm xúc ngổn ngang không biết miêu tả ra sao, nói chung là thấy trước giờ bị người ta chơi đùa, giận không nói lên lời.
Còn tưởng là chàng trai thật thà, làm người ta thất vọng rồi.
Tương mỹ nhân không vui còn thằng béo thì nở hoa trong bụng rồi, trên con phố rợp bóng lá, gió sông vi vu, tán cây xào xạc, lác đác mới có một hai cái xe đẹp bấm chuông kính coong đi quả, bên cạnh có một giai nhân xinh đẹp bám vào tấy mình, thi thoảng tựa như vô ý đụng vai thơm vào ấy, cảm giác ngọt ngào êm ái khiến Phí Sĩ Thanh thấy huyện thành lạc hậu này chưa bao giờ mê lòng người như vậy.
Phí Sĩ Thanh biểu hiện cực tốt, đưa Tương mỹ nhân tới tận tấy Tương Cửu Đỉnh, anh nhìn em, em nhìn anh, không cần nói gì cũng hiểu.
Chuyện hỏng rồi, không có cơ hội.
Đoàn người Tương Địch Giai uổng công trở về, trò chuyện với nhau mới biết, chuyến đi của anh trai cũng không khá hơn mình là bao, Giản Trung Thật khác hoàn toàn vợ mình, không nóng không lạnh, không nhanh không chậm, cũng không nói mấy.
Tương Cửu Đỉnh thừa lúc khách không nhiều ghé thăm nhà bếp, Trương Khải công phu mồm mép rất tốt, ví dụ một phen, bếp trưởng ở tỉnh thành tiền lương một năm tối thiểu mấy vạn, bằng tài nghệ Giản Trung Thật, kiếm mười mấy vạn không thành vấn đề, chẳng mấy chốc nhà xe đều có, già rồi còn có bảo hiểm, ăn ngon ngủ kỹ. Nói khô cổ nửa ngày trời Giản Trung Thực chỉ mỉm cười, nói đúng một câu, những thứ đó mình đều có rồi.
Giám đốc không xong, tổng giám đốc phải xung trận, Tương Cửu Đỉnh thăm dò ý tứ xem Giản Trung Thật có ý tới tỉnh thành phát triển hay không, nếu muốn có điều kiện gì đều có thể bàn bạc.
Giản Trung Thật vẫn việc mình mình làm, nửa ngày trời như mới nhớ ra còn khách ở bên cạnh, cười trả lời: Không cần.
Người làm ăn chú trọng thăm dò, khi không biết hư thực thì thăm dò, nếu Giản Trung Thực đồng ý ngày thì không đáng tiền rồi, không chừng trong mắt Tương Cửu Đỉnh dăm ba ngày có thể mời được một người, nhưng Giản Trung Thật càng đủng đỉnh, hai người kia càng nghĩ ông có bảo bối thật. Tương Địch Giai thì lược bỏ đoạn trải nghiệm của mình, chỉ đem lời Phí Sĩ Thanh ra kể, đặc biệt là năm nào cũng có người tới mời, làm Tương Cửu Đỉnh quyết tâm hơn vài phần.
Bị trộm nhòm ngó không hay, bị gian thương nhóm ngó càng không hay, thứ càng không có được, bọn họ càng muốn. Suốt dọc đường về Tương Cửu Đỉnh trầm ngâm, suy kính kỳ mưu diệu kế khoét góc tường.
Đúng rồi, còn Giản Phàm thì sao? Giản Phàm bị cha mẹ đuổi về quê ra sao rồi?
Trừ Phí Sĩ Thanh không có người chơi cùng, trừ quán ăn thiếu nhân thủ, trừ Hương Hương ở tỉnh thành lẻ loi một mình, đại khái không ai nhớ tới anh chàng đi thi chuyên đội sổ này! Vốn Tương Địch Giai có chút tò mò với Giản Phàm, có điều trải quả một phen giáo huấn của Mai Vũ Vận, lại bị Phí Sĩ Thanh bán đứng, xong! Sau này không trở mặt thành thù đã là khá lắm rồi.
Cách huyện Ô Long về phía tây sáu mươi dặm chính là trấn Phong Lâm, đi tiếp về phía tây là thôn Thanh Canh, lá cờ " Xưởng rượu Phù Dung" to bằng nửa cái chăn, cách cả thôn đã nhìn tháy.
Thôn Thanh Canh dưới núi Thanh Canh, ngọc mễ hoàng vào mùa thơm thuần.
Cái trấn nhỏ này nằm ở biên giới tỉnh, cổ xưa mà không thiếu hơi thở hiện đại, rượu ngon vô vàn, rượu Tây Phượng của Thiểm Tây, Cẩu Kỷ hồng của Ninh Hạ, rượu sữa ngựa của Nội Mông, Nhị Oa Đầu của Bắc Kinh, hay Hạnh Hoa Thôn, Trúc Diệp Thanh trứ danh trong tỉnh, đều có thể thấy được.
Nhưng ở Phong Lâm, lớn nhỏ đều thích uống ngọc mễ hoàng, nhà nào quán nào cũng phải có. Mùa hè treo trong giếng, khi ăn cơm rót một chén, thanh mát sướng miệng. Mùa đông ủ trên bếp lò, khử hàn dưỡng vị. Thói quen này không biết kéo dài quả bao nhiêu đời, ở trấn Phong Lâm, Xưởng rượu Phù Dung chỉ là một nhà làm rượu lâu năm, vị tương đối thuần mà thôi, chứ nhà nào chẳng làm rượu.
Ngô vàng rồi, lại là một năm được mùa.
Thôn Thanh Canh dựa vào núi, vào thôn năm dặm là tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang, xen lẫn giữa ruộng là cây dâu, hạch đào, táo, lê, nhưng nhiều lẫn vẫn là ngô cao hơn cả người bình thường, lá ngô đã ngả vàng, chớ xem thường nó, đó là địa điểm tuyệt vời để phát sinh tình một đêm phiên bản nông thôn, chui vào ruộng ngô nhớ cẩn thận đừng phá hỏng chuyện tốt của người khác.