“ Thế mới đúng chứ, có chuyện gì thì nói đi, chúng ta dù có va chạm gì thì cũng là cùng nghề, tôi đây trước kia cũng kiếm cơm bằng cách này, đầu dao mũi kiếm quả hết rồi, dọa nhau làm cái gì?” Đường Đại Đầu đưa mắt nhìn người giữa ghết sô pha, mặt quen lắm, nhưng lại nhớ ra là ai, khỏi phải nghi, tên đó là chính chủ, chút nhãn lực ấy hắn có thừa:
“ Thông minh đấy.” Tề Thụ Dân quản sát nãy giờ mới lên tiếng, giọng rất thong thả từ tốn, nhưng lạnh tới vô cảm, đứng dậy dùng tư thái trên cao nhìn xuống Đường Đại Đầu: “ Đã là người thông minh, tắo cũng không nói nhiều, trong cái nghề của mày có câu: Chỉ có người chết chứ không có nợ không trả. tắo tới đây cũng là để đòi nợ ... Có kẻ đâm sau lưng tắo một phát, tổn thất vài anh em, cùng một khoản tiền lớn, chết một người, mất hàng giá trăm triệu, chuyện này không biết mày có biết không nhỉ?”
Nghe nói thế mắt Tằng Nam mở lớn, chẳng lẽ là ... Không biết nghĩ tới điều gì, tim đập loạn xạ.
Đường Đại Đầu thì chớp mắt liên hồi, nghe hói xong là gật đầu rối rít:” Biết chứ, biết chứ.”
“ Vậy nói cho tắo biết, chuyện đó do ai làm? Mày sao?” Tề Thụ Dân cúi đầu xuống gần hơn vài phần:
Cái ánh mắt tàn nhẫn đó làm Đường Đại Đầu cảm thấy khó chịu hơn cả bị súng chĩa vào, loại này thế nào cũng phải có vài cái mạng mất trong tấy hắn rồi, lắc đầu ngay:” Không phải tôi.”
“ Thế ai làm?”
“ Cớm đấy.” Đường Đại Đầu khẳng định chắc chắn, an ủi:” Người anh em, kìm chế đau thương, làm cái nghề của chúng tắ, sớm muộn cũng không có kết quả tốt, tôi biết người anh em của anh là Tiết Kiến Đình phải không? Đó là do bọn cớm bức tử, oan có đầu nợ có chủ, anh tới cục công an kiếm chúng, sao lại tới Thịnh Đường ... Á .”
Tề Thụ Dân đá một phá vào bụng Đường Đại Đầu, vừa cong người lại thì bị một đá vào mông, bốn tên thủ hạ như được huấn luyện chuyên nghiệp, hai tên dẫm bả vai, hai tên dẫm đùi, cứ như bị bốn cái đinh đóng xuống đất, vừa kêu một tiếng bị dẫm lên mồm, chỉ phát ra những tiếng ư ư.
“ Đường Đại Đầu ...” Tề Thụ Dân cười gằn tóm tóc Đường Đại Đầu:” tắo biết mày cũng không dễ dàng nói ra đâu, có điều chẳng sao, tắo chuẩn bị mời mày đi làm khách, chúng ta thong thả tâm sự, mang thêm con điếm kia đi giúp mày giải khuây được không? ... Hai đứa, kéo lên ...
Đường Đại Đầu bị kéo dậy như con rối, Tằng Nam nhìn hai người đi về phía mình, thu tấy lại, sắp đứt rồi, đáng tiếc hỏng trong gang tấc.”
“ Đừng cho rằng tắo không dám ... Cái mạng chó của mày, tắo giết mày cũng là trừ hại cho dân thôi, chỉ cần món nợ của tắo được trả, tắo tha mạng cho mày.” Tề Thụ Dân rút khẩu súng sáng loáng, mở chốt bảo hiểm, quát khẽ:” Đi ..”
Đoàng!
Tiếng súng bất thình lình vang lên làm đám người trong phòng tích tắc chết lặng, tim đập thình thịch.
“ Mau, hai người đi xem sao ...” Tề Thù Dân là kẻ lạnh lùng từng trải nhanh chóng tỉnh lại quát một tiếng:
Lập tức có hai tên kéo cửa chạy rằ, số còn lại đá Tằng Nam và Đường Đại Đầu ngã xuống đất đề phòng vạn nhất, cả hai nhìn nhau gần như đều có một suy nghĩ: Chẳng lẽ là Giản Phàm!
Có điều khả năng này không cao.
Tiếng súng tới từ lối thoát hiểm của tầng 13.
Hai bên thẩm vấn cùng một lúc, chỉ đáng tiếc là đều không có thu hoạch gì, Đường Đại Đầu thì nói không ngơi mồm còn tên bên này thì mặc Giản Phàm đá đít gõ đầu, đối phương không nói không rằng.
Chim già rơi vào tấy chim non, nhận ra chim non chỉ hư trương thanh thế không dám ra tắy, chênh lệch kinh nghiệm chẳng mấy chốc thể hiện rằ, Giản Phàm đúng là không dám ra tấy thật, còn nghĩ là anh em trên giang hồ của Đường Đại Đầu, tụ tập ở đây làm việc gì, không hề biết rằng mối lần đá đít hắn là hắn nhích đi một chút, mỗi lần gõ đầu là xoay người một tẹo, bất tri bất giác người kia đã quỳ tới gần góc tường, còn mình thì xoay lưng với cầu thang.
Giản Phàm lúc này thẩm vấn đã mệt, cho súng cảnh sát vào trong bao, lấy vũ khí thu hoạch được rằ, lại gõ đầu giáo huấn:” Này, nói đi chứ, dùng súng tự chế, định làm XHĐ đấy à? Súng nặng thế này, không biết cảm giác tấy sao?”
Rắc một cái rút băng đạn ra lắp vào, Giản Phàm thầm thất kinh, bọn làm hàng giả này cũng tinh vi quá rồi, đá một phát chửi:” Một băng mới có bốn viên ? Không bằng đồ chơi hải ngoại, ở đâu rằ? Có biết sở hữu súng trái phép phải năm năm không?”
Người bị bắt thoáng hiện vẻ hung tợn, mắt nhướng lên, phát hiện súng hơi hướng lên một chút, biến cơ hội đã tới, người đang cuộn lại tức thì bật lên như báo săn, chân đạp mạnh về phía trước, toàn thân lao ra sau, Giản Phàm không kịp đề phòng, "á" một tiếng, tấy vươn ra chụp nhưng hụt, lăn lông lốc xuống cầu thang, tình thế chớp mắt nghịch chuyển.
Một đòn thành công, nghe tiếng kêu liên hồi ở cầu thang, tên kia bật mình như cá chép, nhìn kẻ vừa đánh mình vẫn còn lăn, chuẩn bị bám thành cầu thang đuổi theo khống chế ...
Đoàng!
“ Á ...” Người vừa đứng thẳng lên liền ôm mông ngồi xuống, nhìn bàn tấy đầy máu, mông nóng rát:
Bị ngã tới xây xẩm mặt mày, quệt mũi toàn máu, Giản Phàm bị đau cũng sôi máu chửi:” Con bà nó, dám chơi lão tử à, tưởng tắo không dám bắn chắc ...”
Chỉ tích tắc ở hành lang có tiếng bước chân chạy tới, hai tên trong phòng giám sát, hai tên trong phòng giám đốc, hướng tới thẳng cầu thang, vừa thấy bóng người, tên trúng đạn đã hét lên:” Anh Địa Long, giết nó, giết nó đi.”
Giản Phàm phản ứng rất nhanh, chĩa súng về phía bóng người bắn luôn hai phát, làm bồn tên truy đuổi hoảng sợ rụt đầu lại ẩn nấp sau hành lang, đến khi thì đầu ra thì người nổ súng đã biến mất.
Hai tên chạy tới đỡ tên bị thương, hai tên khác đưa mắt ra hiệu với nhau đuổi theo, nhìn quả khe hở cầu thang loáng thoáng bóng người bỏ chạy, bám thành cầu thang đu người nhảy liền mấy bậc truy đuổi.
Tề Thụ Dân nhìn tên thủ hạ bị thương đúng chỗ hiểm, mặt tái đi, vốn định âm thầm bắt Đường Đại Đầu đi, không ngờ lại xảy ra biến cố thế này, nghe nói mất cả súng sôi máu tát tên đó hai phát, phất tấy lên, không dám ở lại nơi này thêm một giây phút nào. Năm người áp giải Đường Đại và Tằng Nam rút lui, vừa ra ngoài thì đèn chớp liên hồi, tiếp ngày đó là tiếng còi báo cháy, thang máy tự động đóng sầm lại, chỉ còn cách chạy theo lối thoát hiểm ...
Vừa mới đi được hai tầng thì tiếng chân rầm rập, hoảng hốt dừng lại, dưới tầng 13 đều có khách, đua nhay bỏ chạy, mấy người bị kẹt lại, đám đông vừa khóc lóc vừa chửi bới, có người mặc mỗi quần đùi, nữ thì váy áo xộc xệch vẫn chạy bán sống bán chết.
Tề Thụ Dân ra hiệu cho người sau giữ nguyên vị trí, giờ mà bị cuốn vào đám đông thì không cách nào khống chế tình hình.
Náo loạn tất nhiên là do Giản Phàm gây rằ, sau khi nổ súng bắn bừa hai phát ngắn kẻ truy cản, đạp vữa cửa kính xông vào tầng lầu, vừa thấy chốt báo cháy, dùng súng đập chát một cái, tức thì đèn báo cháy, còi báo cháy hú lên điên cuồng.
Chạy vào tầng lầu, coi như an toàn phần nào rồi, thấy các phòng dáo dác có người thò đầu ra nhưng chưa hành động, sợ đối phương đuổi tới, quát lên còn chạy tới phòng chưa mở cửa đập sầm sầm:” Chạy mau, chạy mau, cảnh sát kiểm tra.”
Câu này còn hiệu quả gấp bội phần còi báo cháy, tức thì trong phòng có người lao ra như chớp, vừa chạy vừa kéo quần mặc áo, một người rồi mười người, lại thêm tiếng còi hú khẩn cấp càng làm người ta hoảng loạn. Thế là mười thành trăm, cả phục vụ lẫn bảo an cũng ôm đầu chạy, người trước đẩy người sau thế là chửi bới la hét ầm ĩ.