Tiếng còi, tiếng bước chân, tiếng bình vỡ, tiếng ghế' đổ, còn dễ nghe hơn cả tiếng nhạc vài phần, Giản Phàm nấp vào một phòng bao thở phào, loạn thế này không lo đám người kia tìm được mình.
Vui chẳng được bao lâu nghĩ tới Đường Đại Đầu, mấy tên này rất có thể tới kiếm chuyện với hắn chứ không phải tụ tập làm chuyện xấu ... Hỏng, lòng trầm xuống, thằng béo còn ở tầng 7.
Đi đâu đây? Đây là tầng 9, không ngờ có ngày phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Giản Phàm tích tắc quyết định xuống tầng 7.
Lúc này Giản Phàm đương nhiên chỉ nghĩ có người tìm Đường Đại Đầu gây rắc rối, tên đó kẻ thù khắp thiên hạ, chẳng có gì lạ, chứ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nghiêm trọng hơn, còn thấy mình làm hơi quá rồi ...
Chuyện tới mức này không nghĩ được nhiều, quên cả cơn đau ê ẩm khắp người, Giản Phàm nhảy mấy bậc cầu thang liền một lúc, lo thằng béo đầu óc chậm chạp xảy ra chuyện, chẳng may bị cảnh sát bắt về thẩm tra thì lớn chuyện. Chớp mắt đã chạy hết bốn tầng lầu, chỉ vài phút mà người đã chạy sạch, đang chạy thì đâm thẳng vào một bức tường thịt, lảo đảo lùi lại ngã bịch xuống đất, vị kia chửi:” Mẹ nó, mắt dùng làm gì thế, người to đùng thế này mà không nhìn thấy à?”
“ Phí Béo, chơi có đã không?” Giản Phàm bật dậy, thằng béo chẳng những không sao còn đang kéo quần:
Phí Béo nhìn thấy Giản Phàm thì cáu tiết chửi:” Thằng buồi này, dẫn tắo tới chỗ buồi gì thế, vừa mới cởi quần thì đứa chó má nào đó nổ súng, làm tắo sợ tới súng trên người không dựng lên được.”
“ Hả? Mày nghe thấy tiếng súng? Lại còn đúng lúc đang cởi quần?” Giản Phàm áp giọng xuống hỏi, bà nó chứ đêm nay đúng là kích thích:
“ Mẹ nó, tắo đang đi đái, nghe thấy tiếng bắn nhau, sợ đái cả ra quần.” Phí Béo đã trấn định lại, chỉ gian phòng vệ sinh cách đó không xâ, huống hồ có Giản Phàm ở đây rồi, còn sợ mẹ gì nữa, thần bí rút bên hông rằ, không ngờ là chai rượu vang, đắc ý nói:” Oa ca, mày biết thứ này không? Royal Salute đấy, giá tới mấy nghìn, người ở đây chạy sạch rồi, tắo nhặt được hai ví tiền một chai rượu, lãi lớn, sờ soạng miễn phí hai em gái lại còn thêm đống tiền ... Ha ha ha, kiểu này không ai tìm chúng ta thu tiền.”
Thằng béo vui mừng hớn hở, Giản Phàm thì tức không để đâu hết, bợp đầu thằng béo:” Đồ ngu, đây là còi cứu hỏa và cảnh sát, mày còn để ý nhặt tiền à?”
Đang kéo thằng béo đi, trên đầu lại có tiếng bước chân rầm rầm, Giản Phàm vội vàng giữ thằng béo lại nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng người nói chuyện còn có tiếng kêu đau đớn, ai đó đang khuyên nhủ:” Cố chịu đi, chẳng phải chỉ cụt mất nửa lão nhị à, còn một nửa nữa, mau đi, đừng để cớm chặn đường thì mất cả mạng đấy.”
Giản Phàm tim đập loạn xì ngậu, bịt ngày miệng thằng béo lại, bốn con mắt nhìn trộm đám người kia quả cửa kính. Phí Béo nhìn Giản Phàm từ từ bỏ tấy bịt miệng mình rằ, cho vào sườn rút súng, "cạch" một tiếng mở chốt, hai mắt muốn lồi ra ngoài.
Người tới rất gần, trong đám đông xô đẩy nhau có hai người vùng vẫy, Giàn Phàm nhận ngày ra nữ nhân duy nhất trong số đó: Tằng Nam.
Tằng Nam bị người ta kéo tóc, tên đẩy tên kéo theo đỗi ngũ, một người nữa kêu "ư ử" là Đường Đại Đầu, tích tắc máu bốc lên đầu, giơ súng lên nhưng không bắn, đếm, một hai ba .. Mẹ nó, trừ người bị bắt, tính cả tên bị thương là tám người.
Nhanh như chớp Giản Phàm có quyết định, quảy đầu ấn vai Phí Béo chỉ xuống đất, hai anh em từ nhỏ sát cánh đánh nhau, rất ăn ý, lập tức rụt đầu vào trong cửa làm rùa, Giản Phàm nhìn mấy kẻ kia lại xuống một tầng cầu thang nữa.
Cái hộp đêm nay ít nhiều có chuyện phạm pháp, Giản Phàm không muốn bị cuốn vào đó, cho nên khi nãy chỉ muốn đứng ngoài xem lửa cháy, không ngờ kẻ kia không phải là lưu manh tầm thường, bị súng chĩa vào đầu còn dám phán kháng.
Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản là tới gây rắc rối, mà là ngang nhiên bắt cóc người.
Có chút hối hận, vừa xong chỉ lo thoát thân nên giật cần báo cháy, giờ loạn thế này khác nào trải đường cho chúng thoát thân, chỉ vài phút nữa thôi bọn chúng có thể theo lối thoát hiểm xuống tầng một, lái xe ra đường Ngũ Nhất một cái là thành cá về biển lớn, đừng hòng tìm được.
Phạm tội luôn nhanh hơn cảnh sát, trong phim ảnh thường có chuyện xong xuôi hết rồi cảnh sát mới tới là thế.
Tám người kia áp giải người đi quả, một tên thấy Tằng Nam đi quá chậm, giơ chân đá một phát, Tằng Nam loạng choạng suýt ngã xuống thang, tên túm tóc cô giật mạnh giữ lại. Tích tắc đó nhìn khuôn mặt đau đớn rướm máu của Tằng Nam, Giản Phàm chỉ muốn nổ súng, tấy run rẩy, có điều không bóp cò ... Bằng vào công phu kẻ lúc nãy, một người mà mình cũng không khống chế được nữa là tám, đoán chừng chúng hẳn là đều có súng.
Phải làm sao bây giờ, Giản Phàm không thể đứng nhìn được, Đường Đại Đầu hào sảng nghĩa khí, mặc dù vô sỉ thô bỉ, nhưng đối xử với mình chân thành. Còn Tằng Nam không chỉ có ơn lớn với mình, mà nếu không có cô ấy, chuyện giữ mình và Tương Địch Giai cũng không thành. Hai người bọn họ phần nào đó là bạn mình, cho dù đều có mục đích riêng, nhưng ở nhiều phương diện, so với bạn học, đồng đội còn giúp đỡ mình nhiều hơn, giờ gặp nạn làm sao có thể không giúp.
Trong đầu Giản Phàm tích tắc lướt quả mười mấy biện pháp khác nhau, mà đám người kia đã đi tới cầu thang giữa tầng sáu và tầng bẩy, rẽ một cái là biến mất, có lẽ là vĩnh viễn biến mất.
Giản Phàm nghiến răng quảy lại lấy rìu chữa cháy, giơ tấy chém choang một tiếng vỡ cửa kính, kéo chốt báo cháy, xoay nút vặn, nhanh chóng kéo ra ống nước chữa cháy, người như tên rời cung, chạy tới giữa hai tầng, nước tới cùng với người, chỉ thấy một vòi nước trắng xóa từ trên trút xuống đám người vừa mới tới được tầng sáu.
Rầm! Áp lực nước cực mạnh đẩy Giản Phàm va vào góc tường phải dùng hết sức mới khống chế được vòi rồng phun thẳng vào đám người kia.
Hai tên đi cuối cùng nghe thấy tiếng động quảy đầu lại lập tức bị vòi nước phun trúng vào mặt ngã lăn ra đất, ba tên đã bắt đầu xuống tầng năm tức thì rút vũ khí, nhưng vẫn chậm một chút, tên đi đầu bị nước đẩy thẳng vào tường.
Nước là thứ vũ khí tốt nhất để lấy ít địch nhiều, vòi nước phun xối xả làm bọn chúng ngày cả súng cũng cầm không chắc. Tằng Nam chỉ đợi có thế, dây trói bị cô cứa gần đứt rồi, lúc này chỉ giật mạnh một phát là thoát, chân đá tên phía trước lăn xuống lầu, tên phía sau cũng bị lưng cô xô ngã, không kịp để ý đối phương sống chết ra sao, lăn mình một cái lao vào phòng, Tằng Nam vô cùng thông thuộc nơi này tích tắc đã biến mất.
Một khẩu súng bị vòi nước phun văng đi, hai khẩu khác bị ướt không bắn được, Tề Thụ Dân là tên bình tĩnh nhất quát lên:” Đừng ham chiến, đi mau.”
Mười người thiếu một, số còn lại không kịp để ý truy đuổi Tằng Nam đã bỏ trốn, kéo tên thương binh và Đường Đại Đầu chạy nhanh. Giản Phàm không dám truy đuổi, gọi Tằng Nam không thấy thưa, quảy lại tầng bảy nơi chai rượu đã chất thành đống, quát:” Phí Béo, rìu chữa cháy.”
Phí Sĩ Thanh nghe thấy, nhặt rìu chữa cháy uỳnh uỵch chạy tới ném rìu xuống, chỉ thấy Giản Phàm ném vòi chữa cháy đi, nhặt rìu như phát điên bổ cửa sổ, chỉ:” Ném đi.”
“ Ném cái gì?” Nhìn thằng bạn thường ngày ôn hòa, giờ có chút điên cuồng, mặt vặn vẹo, hơi sợ:
“ Ném chai rượu, đồ ngốc, phía dưới là cửa thoát hiểm, chuẩn bị sẵn chai rượu ném xuống ...” Giản Phàm rống lên: