“ Đừng nói chế' độ với tôi, người tới hộp đêm nhiều lắm, đội trọng án chúng tôi xưa nay có quy định, trừ khi thống nhất hành động, bình thường không mặc cảnh phục. Trong thời gian phá án, súng không rời người ... Đốc sát Trương, chúng ta là người quen rồi, chỉ là quá trình sự việc thôi, các anh không thể hai ngày hỏi tám lần như thế? Các anh không nghỉ tết à?”
Trong khu cách ly của nhà chiêu đãi, một vị thân mặc thường phục, mặt toàn vết thương đóng vảy, đang thao thao bất tuyệt, là Giản Phàm, chàng cảnh sát gây xôn xào cả hệ thống công an thành phố.
Xem ra vào đây nhiều rồi, càng ngày càng quen thuộc, khẩu khí càng hùng hồn, chấy nhiều không sợ bị đốt nữa mà, vấn đề quá nhiều, căn bản không bận tâm người ta coi mình là loại người gì.
“ Mới hỏi có ba lần, đâu ra tám, anh còn nhắc tới Tết à? Không phải vì cậu chúng tôi sớm về nhà rồi.” Vị bên cạnh là đốc sát Lỳ, tên là gì Giản Phàm không buồn nhớ, dù sao lần đầu vào đây do hai vị này thẩm vấn:
“ Tốt, anh hỏi đi, tôi đâu có từ chối thẩm tra nhỉ, mà sao tôi thấy hai anh có vẻ mất kiên nhẫn?” Giản Phàm như cố ý trêu tức người tắ:
Người tới nơi này, đa phần khóc lóc kêu oan, lại có người hối hận, người muốn tự sát, hoặc vâng vâng dạ dạ, hỏi sao đáp nấy, chưa bao giờ gặp cái loại thế này, mồm nhanh hơn bắn súng, hỏi một câu chất vấn người ta ba câu, làm hai đốc sát chóng mặt.
“ Chuyện gây hỗn loạn ở nơi công chúng thì sao? Đây là trò đùa à?” Đốc sát Trương mắng:
“ Chuyện đó à?” Giản Phàm cây ngày không sợ chết đứng chối phắt:” Không phải tôi làm, sao các anh lại đi hoài nghi đồng chí chiến hữu của mình chứ? Tôi nói cho các anh biết, ở hộp đêm loại người nào cũng có, tiêu nhiều tiền xót của không thanh toán, muốn đưa tiểu thư đi chơi người ta không muốn, uống say càng không phải nói. Còn nữa, đối thủ cạnh tranh của bọn họ cũng có khả năng tới đả kích kinh doanh, lại còn tối hôm đó bao nhiêu kẻ kiếm chuyện ai mà nói rõ được, cũng có khả năng là chúng, đúng đúng, lại còn nhân lúc hỗn loạn trốn thanh toán ... Đủ loại khả năng, đủ loại chuyện, loại chuyện này không có chứng cứ, không có người chứng kiến, sao các anh cứ chụp lên đầu tôi? Các anh đã tới hiện trường chưa? Chưa chứ gì?”
Giọng Giải Phàm trầm bổng không ngừng, làm hai vị đốc sát theo không kịp, mà vòng đi vòng lại hình như lại kéo câu chuyện đi đâu rồi, đốc sát Trương vội vàng xuả tắy:” Được, được dừng, phát hiện ra ác đồ cầm súng, vì sao không lập tức báo cảnh sát?”
“ Tôi có báo, nhưng họ tới chậm.”
“ Cậu nói không đúng.” Đốc sát Lý nhảy vào hỗ trợ:
“ Sao lại không đúng? Bọn họ mất mười mấy phút mới tới, quá thời gian ... À mà này đốc sát Lý, anh đừng có mà cứ bới móc lỗi của tôi, chúng ta cùng mặc cảnh phục đấy nhé, tôi không sợ nói với anh, tôi từng làm ở đồn công an, đại đội một, loại hộp đêm như thế ai mà không có bối cảnh, anh thử gọi điện thoại xem ... Nếu anh báo chơi gái đánh bạc, lộ trình 5 phút, cho chỉ cần 3 phút là tới, nếu anh nói đấu súng, lộ trình 5 phút, có khi 50 phút họ mới tới.” Giản Phàm hạ giọng xuống, thái độ kiểu đóng cửa lại anh em mình là người trong nhà nói nhỏ với nhau, đừng để người ngoài biết:
Tuy nói hơi quá nhưng đây là vấn đề hiện thực, không tiện lấy ra trách đồng nghiệp, đốc sát Lý chỉ đồng nghiệp:” Chỗ này đừng ghi vội .. Giản Phàm, cậu đừng có mà lập lờ đánh lận con đen, chúng tôi lấy được camera ghi hình từ đội đặc cảnh, căn cứ vào thời gian nổ súng tới thời gian cậu gọi điện báo cảnh sát là 14 phút, trong thời gian đó cậu làm gì? Nếu như thêm vào thời gian cậu phát hiện ra nghi phạm đầu tiên thì càng dài, cậu làm gì thời gian đó?”
“ Tôi khống chế tên canh gác, khi đó tôi chưa rõ tình huống, trên người lại không mang còng, sợ dẫn hắn xuống lầu gây ra khủng hoảng, nên đưa hắn tới cửa thoát hiểm thẩm vấn. Khi đó tôi cho rằng là bọn lưu manh đi đòi nợ, mang theo súng cho ngầu thôi, ai ngờ, bất cần một chút bị tên đó xô ngã xuống cầu thang, đầu sưng mấy cục, thế là súng cướp cò, nên không kịp báo cảnh sát ... Súng nổ liền hỏng rồi, bên trong có mấy tên chạy rằ, đạn bắn đoàng đoàng sau đít, tôi muốn báo cảnh sát cũng không có cơ hội. Hai anh không phải cố ý làm khó tôi chứ? Quảng cảnh đó chỉ biết giữ cái mạng, còn nhớ báo cái gì nữa? Ví như giờ tôi là ác đồ, rút súng bắn anh, anh làm gì, rút điện thoại báo cảnh sát hay bỏ chạy?” Giản Phàm giang tấy ra biểu thị vô tội, học tiếng súng nổ kêu
đoàng, đoàng!", nhấn chìm luôn chi tiết, kể
chuyện kịch tính:
Bất kể thế nào, không phản bác được.
Hai đốc sát nhìn nhau, cho dù lời nói chẳng dễ nghe, nhưng cũng tính có lý, vả lại đốc sát cũng có nguyên tắc, nếu đối diện là thứ cảnh sát tham ô hoặc thu tiền bẩn mà vào đây, họ không dễ nói chuyện như thế, Giản Phàm dù gì là đối diện với tội phạm, hai người không hề có ác cảm.
Đốc sát Trương vừa ghi chép vừa thuận miệng nói: | Giản Phàm, cậu không cần nóng, chúng tôi chỉ làm chuyện công thôi ... Còn có một vấn đề, cậu báo cảnh sát sau khi phát hiện hai người của Thịnh Đường bị bắt cóc, trước khi có thông báo chính xác trong đội, vì sao tự ý hành động? Có vấn đề ân oán cá nhân trong chuyện này không? Cáo cáo xong đợi tiếp viện là kiến thức thông thương.”
“ Không không, anh nói không đúng rồi, năm nào chúng ta cũng cổ vũ người dân dũng cảm làm việc nghĩa, tới lượt cảnh sát lại đứng nhìn sao? “ Giản Phàm ngồi thẳng lức, dáng vẻ chính nghĩa: “ Khi an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân bị uy hiếp, cảnh sát phải làm gì? Không phải đứng ra à? ... Đó là lời phó cục trưởng Tiêu. Chúng ta cần phải anh dũng, kiên quyết đấu tranh với mọi hạnh động phạm pháp, đó là sứ mệnh thần thánh nhát của cảnh sát, đó là lời của cục trưởng Lương. Còn chi đội trưởng của chúng tôi lại nói, là cảnh sát phải dám dũng cảm nổ súng, dám đương đầu ...”
“ Dừng dừng!” Đốc sát Lý thấy y trích dẫn lời lãnh đạo thì vội ngăn cản, ai dám phủ nhận lời lãnh đạo, nhưng họ thừa biết Giản Phàm chỉ giả vờ giả vịt, cho dù trông có vẻ giống lắm, nhưng không thể tin được, lần đầu họ tin nhưng lần này họ không tin:” Giản Phàm, đừng nói tôi không biết quản hệ riêng tư của cậu và Đường Thụ Ngư, Thịnh Đường nằm ở khu quản hạt của đại đội một, hai người là chỗ quen biết cũ chứ gì?”
“ Anh nói câu đó lại sai rồi.” Giản Phảm xuả tấy cắt ngang lời đốc sát:” Trong mắt cảnh sát thì có nghi phạm và người dân, chỉ cần một người không có hành vi phạm tội thì đều là đối tượng bảo vệ của cảnh sát. Pháp luật đâu quy định người có tiền án tiền sự thì không có nhân quyền? Sao tôi cảm giác hai anh cố tình bới móc, khi đó dù tôi là người dân bình thường, tôi cũng nhảy ra cứu giúp, dù sao trong tấy tôi có vòi rồng, tôi chiếm ưu thế, tiện làm anh hùng một lần cũng không sao, đúng không?”
“ Hài, chỉ mỗi câu cuối cùng đáng tin.” Đốc sát Lý nhìn đồng nghiệp lắc đầu, tắt máy ghi âm thu dọn đồ đạc, kết thúc một cuộc thẩm vấn nữa:
“ Này, này, hai vị chớ đi, năm mới đừng ném tôi ở đây một mình à? Chỉ làm việc nghĩa một lần, không tới mức bảo hộ tôi kỹ như thế, không cho tôi ra ngoài ăn tết chứ?” Giản Phàm đứng dậy tiễn hai vị đốc sát, thử thăm dò mức độ nghiêm trọng của sự việc này:
“ Giản Phàm, cậu vào đây lần thứ mấy rồi, người ta càng tới càng sợ, cậu thì càng tới càng thoải mái. Đợi đi, tôi cũng muốn đuổi cậu đi cho sớm, bớt phiền ... lần sau đừng tới nữa.” Đốc sát Lý nói câu này xong đi luôn:
Giản Phàm vươn đầu ra nhìn hai đốc sát rời tỏa nhà, cửa sắt đóng sầm lại, co đầu nhắm mắt ngẫm lại, ánh mắt không quá nghiêm túc, nói chuyện tương đối tùy ý, không hỏi vặn, không đào sâu chi tiết ... Mắt mở rằ, khẳng định: Không sao!
Trên đời này, cái gì cũng có manh mối của nó, kỹ năng trinh sát điều tra của Giản Phàm càng lúc càng thuần thục rồi.