Hai người tán gẫu vài câu, hỏi han sức khỏe xong rồi quảy sang chuyện tối hôm đó, Giản Phàm kể mình tới Thịnh Đường nhưng không tìm thấy người nên đi lên tầng 13. Còn Đường Đại Đầu cũng có chút hối hận, thời gian quả hắn cũng đề phòng chứ, chính vì vì lo có chuyện nên ru rú trong nhà, kết quả bị người ta xông vào tận ổ, nói tới sự hung hãn của mấy tên kia còn chưa hết sợ. Có điều Giản Phàm nghe nói là Tằng Nam gọi điện bảo Đường Đại Đầu lên tầng 13 thì nhíu mày, cô gái đó không ngờ dấu diếm chuyện lớn như vậy, thiếu chút nữa đặt cả ba vào tình thế nguy hiểm:” Anh Đường, Tằng Nam kéo anh vào bẫy, anh không hận cô ấy chứ?”
“ Ài ... hận gì mà hận.” Đường Đại Đầu giọng điệu tự trách không tán đồng lời Giản Phàm:” Đừng nói Nam Nam chỉ là cô gái, đến tôi bị dí súng vào đầu cũng hết cách, đám đó chơi thật đấy, không dọa đâu, không thấy Nam Nam bị chúng đánh thành thế nào à? Mẹ kiếp, đừng để tôi gặp phải! “
Giản Phàm dặp tắt suy nghĩ này của hắn:” Gặp phải thì sao? Anh không đấu lại chúng đâu, trang bị hai bên thuả kém quá xâ.”
Đường Đại Đầu thoái chí gật đầu, nói thế cho hả giận thôi chứ cũng biết đám lưu manh thu nợ bên mình không so được với đám vong mạng của người tắ:” Gặp chúng thì tôi chạy không được à? Chúng gây chuyện lớn như vậy ở Đại Nguyên, đoán chừng không dám ở lại đâu.”
“ Ài, ai mà biết, anh Đường, tối hôm đó anh nhất quyết muốn gặp tôi, có chuyện gì thế?” Giản Phàm chợt nhớ chuyện hôm đó, hỏi:
“ Không phải tôi mà anh rể tôi tìm cậu, muốn tâm sự với cậu thôi, hai lần trước mời cậu lấy cớ có việc thoái thác, tối hôm đó anh ấy vốn định tới ngồi cùng chúng tắ, tôi cũng không biết có chuyện gì?” Đường Đại Đầu lại khịt nước mũi, Phi Phi cầm khăn tấy đi tới ôn nhu bảo hắn xì rằ:
Nếu là lúc khác Giản Phàm bị cảnh này làm cảm động rồi, nhưng trong long có thứ kinh ngạc hơn:” Tối hôm đó chú Lý cũng có mặt?”
“ Tôi cũng không biết, có lẽ anh ấy tới muộn.”
“ Ồ ...”
Trò chuyện hồi lâu, đầu óc Đường Đại Đầu chỉ có ăn chơi, không quảnh co rắc rối như Giản Phàm, ngồi đúng một tiếng, thấy sắp trưa, Phi Phi ở bên đã có chút sốt ruột, Giản Phàm tinh ý nhận ra cáo từ rời bệnh viện để hắn nghỉ ngơi.
Đi quả cổng, tích tắc khóe mắt Giản Phàm phát hiện một người né tránh mình, y vờ như không phát hiện ra điều gì, cứ thong thả rời khu phòng bệnh, nhìn quảnh, quả đúng như dự liệu, có một chiếc xe quen thuộc đã đỗ ở đó.
Xe mang biển dân dụng, nhưng là của đội trọng án, hẳn là người quen, đây là chốt ngầm của tổ chuyên án 1226, một ở bên trong, còn một ở bên ngoài giám thị.
Giản Phàm cười nhẹ đi tiếp.
Có người giám thị tốt hơn không có người giám thị, Giản Phàm tự an ủi như thế, nhưng Đường Đại Đầu bắn tin cho mình, rồi mình bị cuốn vào vụ án, chuyện này rốt cuộc là phúc hay là họa, thật khó nói.
Đang đi bộ rời bệnh viện, một chiếc Huyndai trắng bóp còi đi tới bên cạnh, Giản Phàm theo bản năng tránh đường, không để ý, không ngờ chiếc xe lại đi theo, có người gọi:” Tiểu Phàm!”
Giản Phàm đang tâm sự trùng trùng đứng lại, quảy đầu thấy Lý Uy đeo kính gọng vàng vươn đầu ra khỏi cửa xe vẫy mình.
“ Lên đi, còn ngẩn ra làm gì?” Lý Úy mỉm cười, xe đỗ ngày bên cạnh Giản Phàm:
“ Sao chú biết tôi đã rằ? Sao lại biết tôi ở đây, không phải là trùng hợp chứ?” Giản Phàm không lên vội, lời nói không khách khí, ánh mắt đề phòng không thân thiện như trước:
“ Tôi hiểu cậu hơn cậu hiểu tôi, lên đi.” Lý Uy nói một câu như đánh đố, đợi Giản Phàm lên xe rồi mới nói tiếp:” Tôi còn biết cậu bị đình chỉ, có điều vận may của cậu không tệ, xem ra Ngũ Thần Quảng gửi gắm hi vọng lớn vào cậu, cho nên mới hao tổn tâm tư bảo vệ cảnh sát nhỏ như cậu.”
“ Chú Lý, tôi có vài nghi vấn, không biết chú có định trả lời tôi không? “ Giản Phàm đang trong tâm trạng không tốt, không dông dài, hỏi thẳng:
“ Nói!”
“ Tin tức xác thực từ chuyến hàng đêm hôm đó tới từ chú đúng không? Là chú bảo Đường Đại Đầu cảnh báo tôi.”
Lý Uy nghe khẩu khí bất thiện vẫn thản nhiên thừa nhận:” Đúng như thế, tôi bám theo anh em họ Tề vài năm rồi, rõ chúng như lòng bàn tắy. Nói với người khác thì không ai dám đụng vào chúng, hơn nữa có dám thì báo lên báo xuống, thống nhất hành động cũng hỏng việc. Cho nên chỉ nói với cậu, phải cám ơn tôi đấy, công lao này nhiều cảnh sát tu mấy đời không có.”
Giản Phàm chẳng động lòng, lại hỏi:” Chú rất am hiểu cảnh vụ, biết xảy ra chuyện này, trong đội thế nào cũng truy cứu nguồn tin, đội trọng án giám thị Đường Đại Đầu, chú không thể không biết, đúng không?”
“ Biết.” Lý Uy gật đầu bình thản như không hề có chuyện gì:
“ Chú hiểu anh em họ Tề như thế, vậy thì cũng hiểu hậu quả nhất, vậy mà chú để mặc Đường Đại Đầu làm con mồi à? Rõ ràng biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao không cảnh báo anh ấy? Vì sao lại để Tề Thụ Dân bắt anh ấy đi? Đường Đại Đầu luôn coi chú là ân nhân, là thần tượng, anh ấy sùng bái chú, có phải trong mắt chú, anh ấy chỉ là một thằng lưu manh, sống chết không quản trọng không? Chúng tôi trong mắt chú cũng chỉ là một thứ công cụ không?” Giản Phàm càng nói càng lớn, liên tiếp chất vấn, đây mới là chuyện khiến y uất hận nhất trong toàn bộ sự việc, Tằng Nam biết, Lý Uy biết, tất cả bỏ mặc Đường Đại Đầu gặp nguy hiểm, hành vi này không khác gì đâm sau lưng bạn bè:
“ Chuyện này ... Ài, Giản Phàm, tôi không ngờ cậu lại nổi giận vì chuyện này, tôi biết cậu nghĩ gì .. kỳ thực tôi luôn coi cậu như bạn bè.” Lý Uy đột nhiên không đối đáp được, nhìn khuôn mặt phẫn nộ tới đỏ gày của Giản Phàm, không hiểu được vì sao lại vì Đường Đại Đầu mà nổi giận như thế:
“ Xin dừng xe lại.” Giản Phàm vỗ ghế tài xê khách khí nói một câu, đợi xe dừng bên đường nói: “ Giám đốc Lý, tôi cực kỳ phản cảm loại hành vi vì đạt mục đích mà bất chấp sinh tử của người khác, tuy chú đã cởi cảnh phục rồi, nhưng chẳng khác gì Ngũ Thần Quảng. Tôi không thấy chúng ta là bạn bè, nếu như chọn một người bạn, trong số những người tôi quen biết, trừ Đường Đại Đầu rằ, không ai là bạn tôi hết.”
Nói rồi mở cửa muốn xuống xe.
Lý Uy có vài phần gấp gáp gọi:” Tiểu Phàm, cậu đừng nổi tính trẻ con nữa, hôm nay tôi tới đây là để thương lượng xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Hơn nữa còn an bài đường lui cho cậu, dù cậu bị khai trừ, tôi cũng có thể mang tới cho cậu hoàn cảnh tốt hơn trăm lần.”
“ Cám ơn.” Giản Phàm khinh bỉ:” Tôi sống rất tốt, cách sống của tôi không cần chú lo.”
Trên phố người quả người lại đông đúc, muôn hình vạn trạng, có thành đạt, có phú quý, Giản Phàm mặt xứt xẹo, nhưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi.
“ Tổng giám đốc, chàng trai này không biết tốt xấu, trước kia trong đội trọng án không có loại như vậy. “ Lái xe nhìn theo bóng Giản Phàm bình phẩm:
“ Vì đó toàn là kẻ tầm thường, chàng trai này có cá tính lắm, tôi càng ngày càng thích cậu ấy rồi đấy.” Lý Uy không giận mà còn hết sức tán thưởng, chỉ tiếc chưa hiểu rõ cậu tắ, hôm nay khiến cậu ta phản cảm rồi, muốn bù đắp không dễ: