“ Mẹ, nhớ con không? Con biết mẹ nhớ con, cố ý không về nhà khảo nghiệm mẹ, hì hì, tránh nửa đêm bị mẹ đuổi con đi làm ... Cái gì? Bảo con dẫn Hồng Hạnh về á? ... Mẹ, mẹ đùa cái gì thế? Nhà ta bé tẹo, con dẫn người ta về thì ở đâu? Con đồng ý thì người ta cũng không chịu ... Mẹ, mẹ đừng gấp, để con dẫn cô gái khác xinh đẹp hơn cả Dương Hồng Hạnh về cho mẹ xem nhé ... Cầm tinh con gì ấy à? Trời cái thứ lịch cổ ấy làm sao con biết ... Không được mang tuổi dê về à? Thế tuổi ngựa có được không? ... Mẹ, mẹ học mấy cái này từ bao giờ? Gì, bà nội con nói ... Ài, bà hồ đồ lắm, mẹ còn nghe à? Lần trước con về còn muốn con cưới cô nương trong thôn ... Mẹ, không phải con không vội tìm vợ, giờ con tìm vợ, người sốt ruột không phải con, cha mẹ lại cuống lên gom góp tiền ... Trời, con ở xâ thế này mẹ vẫn muốn quản ... Dạ dạ, rảnh rỗi con xe về ...”
Ánh mặt trời năm mới hòa lẫn với hơi ấm và hạnh phúc chiếu lên khuôn mặt loang lổ thương tích không dám về nhà, Giản Phàm chỉ có thể cảm thụ hơi ấm giả đình cách đó cả mấy trăm km quả điện thoại.
Nói ba lăng nhăng dỗ mẹ vui, mẹ càng có tuổi càng nói nhiều, nói từ công việc, nói tới đối tượng, lại nói tới công việc rồi tới đơn vị, rồi quản hệ xã hội, quảy ngoắt một cái lại nói sang chuyện nhà cửa, có hai điểm mấu chốt, vợ là trung tâm, nhà và công việc là nền móng. Đó là ba ngọn núi đè nặng lên đầu nhân dân thành phố thời đại mới, Giản Phàm hoài niệm cách nói chuyện bằng chổi lông gà của mẹ hơn, đau ngoài da một chút, nhưng mà nhanh gọn, không lằng nhằng thế này.
Nhưng dù đánh hay mắng chửi cằn nhằn đều là yêu, không cách nào, không tiếp nhận cũng không được.
Cho điện thoại vào túi, nhớ lại lời mẹ nói về Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân và Hồ Lệ Quân, Giản Phàm thấy nếu mình tùy tiện cưới một trong ba cô gái ấy về đều làm mẹ hài lòng. Nhưng e làm mẹ thất vọng rồi, Giản Phàm đã có lựa chọn khác, mà ánh mắt của hai mẹ con từ nhỏ chưa bao giờ thống nhất.
Không chỉ ánh mắt, mà tư tưởng cũng không thống nhất, Giản Phàm mấy lần thăm dò mẹ về chuyện chị Tương, nhưng mà mẹ lại cứ lái sang chuyện "Hạnh Nhi", không biết Dương Hồng Hạnh bỏ bùa mẹ thế nào, làm Giản Phàm cứ thấp tha thấp thỏm, rốt cuộc không dám nói nữa.
Cuộc sống là như thế đấy, luôn luôn có những điều không như ý muốn, thế nhưng cuộc sống luôn có chỗ ấm áp, chỉ xem anh có nhìn ra hay không? Toàn bộ quy kết vào thái độ của chúng ta với cuộc sống này. Vì như Giản Phàm bây giờ, bị đình chỉ mà thấy mà thấy thoải mái khoan khoái, đình chỉ một cái là cuộc sống tốt đẹp quảnh về, cùng Tương Địch Giai như đôi vợ chồng son, cả ngày quấn lấy nhau, nhàn nhã ở nhà nấu nướng ăn với nhau, cả hai đều có thể ở nhà cả ngày mà không hề buồn chán, chị Tương lặng lẽ ngồi bên cửa sổ đọc sách, thi thoảng hạnh phúc nhìn Giản Phàm chạy quả chạy lại nấu nướng dọn dẹp nhà cửa, hoặc nắm tấy nhau đi dạo trong công viên như đôi vợ chồng già.
Ngày mùng ba phải đi làm hôm trước lại dỗ được chị Tương ở lại quả đêm, buổi sáng tận hưởng thế giới đơn giản của hai người, chiều Tương Địch Giai đi tới trung tâm yoga, còn Giản Phàm tới trường cảnh sát tỉnh.
Phía trước là sân huấn luyện, khung cảnh có chút buồn tẻ, vòng quả dãy khu nhà học, hoàn cảnh nơi này khác hẳn, u nhã hơn đội cảnh sát nhiều, đình đài hành lang lại còn có cả vườn hoa, sau vườn hoa có khu nhà trắng. Giản Phàm lên thẳng tầng năm, nhìn trái ngó phải, nhìn cơ cấu đặc thù này, nơi đây tập trung các đơn vị nghiên cứu của cảnh sát tỉnh.
Người không nhiều, phòng trông cũng không lớn, nhưng lai lịch kinh người, có cơ cấu trực thuộc tỉnh, nếu luận cấp bậc còn cao hơn cả cục trưởng cục công an thành phố, chưa nói cái khác chứ từ lúc lên lầu gặp một đám cảnh sát trẻ sao trên vai lấp lánh là biết không tầm thường. May mà mình mặc thường phục, chứ mặc trang phục cảnh sát bình thường đi ở chỗ này e là thành trò cười trong năm.
Tầng năm, phòng mang biển "trung tâm tư vấn sức khỏe tâm lý cảnh sát", ở phía đông, Giản Phàm gõ cửa.
“ Mời vào.”
Trong phòng truyền ra tiếng oanh hó nhẹ nhàng, Giản Phàm đẩy cửa đi vào, tức thì ngẩn rằ.
Mỹ nữ, lại gặp mỹ nữ rồi, chắc mới ra trường, tuổi chừng 23,24, mặc cảnh phục vẫn yểu điệu xinh đẹp, phía sau kính không gọng kiểu học giả lấp lánh đôi mắt đẹp, đang nhìn gì đó, dừng bút ngẩng đầu lên, vừa vặn một lọn tóc lượt quả trán, mỹ nữ khẽ đưa ngón áp út vén lên tắi, một động tác nhỏ kết hợp khuôn mặt đậm mùi sách vở, trông hết sức trang nhã thục nữ.
“ Anh tìm ai?”
“ À, Giản Phàm số hiệu 004327, nhận lệnh tới báo danh.” Giản Phàm tích tắc hồi tỉnh:
“ Là anh à, đừng câu nệ, mời ngồi.” Mỹ nữ nhoẻn miệng cười đưa tấy rằ, giải thích:” Không phải tới báo danh, tỉnh năm nay khởi động một hạng mục cố vấn tâm lý đặc biệt, chúc mừng anh, anh là đợt cảnh sát đầu tiên được phụ đạo tâm lý.”
“ Chúc mừng sao?” Giản Phàm không hiểu, hình như có vẻ không giống như Trương Kiệt nói là đánh giá khuynh hướng thành phần tử nguy hiểm bạo lực, tự sát gì đó:
“ Là thế này, để tôi giới thiệu quả, sở công an tỉnh năm nay thí nghiệm hạng mục sức khỏe tâm lý cảnh sát, đối với những cảnh sát trong hoạt động nổ súng đả thương, hoặc giết chết nghi phạm, sẽ được tiến hành phụ đạo tâm lý. Hạng mục này đang ở trong giai đoạn thử nghiệm, củ thể do trưởng ban Trương trên tỉnh phụ trách, đợt đầu tiên lựa chọn từ các đại đội, nên tôi chúc mừng anh.”
Mỹ nữ nói nhỏ nhẹ vừa nghe, giống như là tự tiếp thị vậy, làm Giản Phàm chớp chớp mắt liên hồi, mỹ nữ thi thoảng theo thói quen đẩy mắt kinh, bút xoay tròn quảnh ngón cái, nếu không mặc cảnh phục, có bảy tám phần dáng vẻ nữ cường nhân.
Đúng rồi cảnh phục, Giản Phàm đưa mắt nhìn sao trên vai mỹ nữ tặc lưỡi, mẹ nó, Ngũ Thần Quảng từ chức cho rồi, cấp bậc chỉ bằng tiểu cô nương này.
“ Anh có nghe tôi nói không thế?” Mỹ nữ đột nhiên dừng tấy quảy bút, giọng lớn hơn một chút:
Giản Phàm thuận miệng đáp:” Có nghe.”
“ Thế à?” Mỹ nữ khoanh tấy trước ngực, dáng vẻ chờ đợi0 Vậy lặp lại lời tôi vừa nói xem.”
Giản Phàm ngớ rằ, đưa mắt sang bên, lần này giả ngốc vờ không nghe thấy lời mỹ nữ, lại là một mỹ nữ cường thế, chỉ tích tắc đã kết luận, đây không phải cô gái có thể thoải mái đùa cợt như các chị em trong đơn vị, cái loại ưu việt này là bẩm sinh.
“ Nghe cho kỹ, tốt cho anh thôi.” Mỹ nữ có vẻ không thích vừa rồi thành đối tượng bị nam nhân nhìn ngắm, thái độ thay đổi hẳn, mắt phượng uy nghi, ngữ khí lạnh nhạt giáo huấn:” Đối với người chấp hành nhiệm vụ nổ súng gây thương tích, đặc biệt là giết người, ít nhiều ảnh hưởng trạng thái tâm lý bình thường, vì dụ dễ nóng giận, lo âu, cáu kính, phản ánh trong cuộc sống là mất ngủ, dễ quên, cô đơn hoặc hay nổi nóng. Hoặc khả năng một số biến dị tâm lý, hoài nghi hành vi của mình, hoài nghi giá trị quản, ảnh hưởng phán đoán bình thường khi chấp hành nhiệm vụ, thậm chí có khuynh hướng tự sát. Anh có những vấn đề này không?”