Xong, phản đòn quá thẳng, Cảnh Văn Tú nghẹn lời, thẹn quá hóa giận vỗ bàn một cái, chưa nói gì thì bị Trương Anh Lan đã đưa tấy ngăn cản trợ lý của mình lại:” Nổi loạn, đó chính là phẩm chất ưu tú nhất của thế hệ 8x các cậu, tôi rất thích người thanh niên có phẩm tính này, vậy hai chúng ta lại lần nữa đàm thoại được không? Tôi căn cứ vào đàm thoại đánh giá tâm lý, hoặc là chúng ta đổi vị trí, dù sao tôi rất thích chuyện cậu trải quả, tôi muốn biết, chuyện trong mắt người bình thường là vô cùng kinh khủng, sẽ tạo thành ảnh hưởng tâm lý gì với cậu. Những kinh nghiệm này với chúng tôi mà nói là vô cùng đáng quý, hơn nữa còn có thể giúp cho rất nhiều người nổ súng tự vệ để lại ám ảnh tâm lý, thế' nào? Cậu có muốn giúp chúng tôi không?”
Giản Phàm nhìn cả hai, do dự không biết lời này phải nói như thế nào:” Kỳ thực tôi cũng vì điểm này mà tới, nhưng tôi lo lý luận không chỉ đạo được thực tiễn, bàn việc binh trên giấy và trực tiếp ra trận khác nhau lắm. Nói tới ám ảnh tâm lý, tôi cũng có.”
“ Nói xem cậu đã nhìn thấy gì?” Trương Anh Lan dẫn dắt:
“ Người chết.” Giản Phàm nghiêm túc nói ra hai chữ:” Tháng 6, vụ cướp ở bệnh viện đường sắt, hai bảo vệ bị chết, súng bắn trúng đầu, lật tung cả đỉnh đầu. Khi tôi tới, hiện trường chưa thu dọn, mắt tôi lại quá tốt, nhìn rõ cả não văng ra ngoài bắn nhoe nhoét lên thành xe, máu chảy thành vũng ... Đồng nghiệp của tôi nói, nhìn nhiều sẽ quen, giống như đậu hũ nấu chúa thôi ... Nhưng tôi không thể nào .. Khi đó ngũ tạng ... Ợ ...”
Nói tới đó lồng ngực nhộn nhạo, một tiếng ợ lớn từ cổ họng phát rằ, vội vàng bịt miệng lại, với người khác mà nói đó là ký ức có thể phai nhạt, nhưng với Giản Phàm mà nói, chỉ cần nghĩ đến, nó chính là thứ ngày trước mắt như ảnh chụp vậy ... Mặc dù bây giờ y đã vượt quả được chuyện nhìn thấy người chết là buồn nôn, nhưng mỗi lần nhớ lại, ruột gan vẫn không thoải mái chút nào.
Lời miêu tả quá chân thật, lại thêm vẻ mặt của Giản Phàm, khiến Cảnh Văn Tú cũng bất giác sởn gai ốc, tấy che miệng, cũng ợ khan một cái.
“ Ngày hôm đó nhìn thấy đâu chỉ có trăm người, pháp y, kiểm nghiệm hiện trường, phong tỏa, điều tra, có ai không để lại ám ảnh tâm lý? Cái nghề nghiệp này khiến tôi làm nhiều chuyện không muốn làm, cũng chứng kiến nhiều chuyện không muốn chứng kiến, không phải chỉ mình tôi, nhiều người như thế, so với tội ác đó, nổ súng là cái gì?”
“ Tôi nhớ rõ nhất một nghi phạm mà chúng tôi bắt được, hắn có tội, tôi thấy mình rất thông mình, có thể đào bới ra tội ác của hắn. Hắn tự sát, người ngoài nói hắn sợ tội tự sát, nhưng tôi đã gặp vợ hắn, con hắn, đó là giả đình ấm áp, tôi hiểu rằ, dù là kẻ tội ác chồng chất cũng có mặt lương thiện, hắn không tự sát mà bảo vệ giả đình minh. Nếu là tôi, điều tôi có thể làm cũng chỉ thế mà thôi.”
“ Sau khi hắn chết, tôi làm một việc tới giờ vẫn hối hận, tôi muốn từ trên người thân của hắn tìm ra manh mối, tìm ra rồi cũng mang tai họa tới, cả nhà họ chỉ còn đưa bé chưa tới một tuổi sống sót. Lúc đó, tôi thà quảy về trước kia, thà là người chẳng biết gì ngoài ăn uống, hoặc là vụ án vĩnh viễn không được phá, còn hơn là nhìn cả nhà họ táng mạng ... Tôi muốn tiếp tục làm cảnh sát, nhưng sợ không gánh nổi trách nhiệm như thế nữa, tôi muốn đi, nhưng không bỏ được gánh nặng này trên vai. Mọi người có thể giải quyết giúp tôi không?”
Thảm cảnh của Phùng Mai Mai vẫn như mới nguyên, Giản Phàm thong thả nói rằ, lòng chúa xót, đó là chỗ độc đáo của chuyên giả tâm lý, khéo léo khiến người ta nói ra thứ ẩn sâu trong lòng.
Giản Phàm nói xong rồi, thở hắt ra một hơi, tư vấn tâm lý có lợi là dù chỉ cần nói ra thôi cũng thoải mái hơn phần nào. Trương Anh Lan trầm tư, còn cô cảnh sát kiêu ngạo xem thường người ta kia thì cúi đầu.
Hai vị cố ván không thể cố vấn được, vốn chỉ định tán gẫu để đốt thời gian đình chỉ, vô tình khơi lên tâm sự, nói xong thấy vô vị, đứng lên:” Tôi biết hai người không giải quyết được, dù có, chỉ cần còn mặc cảnh phục là mãi mãi phải sống trong ám ảnh tâm lý, tôi chuẩn bị tinh thần rồi.”
Lời đã hết, nhìn hai cấp trên vẫn không nói gì, Giản Phàm lắc đầu ra ngoài khép cửa lại.
Lịch trên bàn làm việc đã lật sang trang thứ 15, ngày 14 tháng 1 Dương lịch, 08 tháng 12 âm lịch ..
Người lật lịch là Ngũ Thần Quảng, nhìn thấy kỳ hạn đang ngày càng gần, ngây rằ.
Đột nhiên cửa cộc cộc cắt ngang suy nghĩ, thuận miệng đáp một tiếng, người đi vào là chủ nhiệm văn phòng, cầm một tờ fax, lại kiếm lãnh đạo ký công văn. Ngũ Thần Quảng theo thói quen rút bút rằ, chuẩn bị ký tên, cứ lễ tết lại cường điệu an toàn, bố trí trị an v..v..v.. Toàn chuyện lặt vặt. Là một chi đội trưởng, công tác trọng yếu là ký tên lên văn kiện, truyền xuống dưới.
“ Hử, công văn sở phát ...”
Ngũ Thần Quảng không xem nội dung, mắt vô tình liếc quả ngạc nhiên, xem tới trang thứ hai, có cả chữ ký của cục trưởng Lương, phó cục Tiêu, phó cục Cao liền chú ý hơn, có điều nhìn nội dung lại nhụt chí, ( thông báo nghiên cứu sức khỏe cảnh sát cơ sở), nội dung là ban chính trị tổ chức nhân viên tới đơn vị cơ sở như đồn công an, đại đội hình cảnh, kinh tế, đặc cảnh ... Nghiên cứu thực địa, muốn các đơn vị phải ra sức phối hợp.
Có câu bên trên nghiên cứu, phía dưới bỏ tiền, bất kể nội dung ra sao, phía dưới đều phải đối diện với vấn đề chiêu đãi. Là người lăn lộn ở cơ sở, Ngũ Thần Quảng không hiểu mục đích của cấp trên là gì, xem quả loa cầm bút mà không ký:” Tiểu Ô, không phải cái này vừa làm xong à? Cái mà vừa mới phát ra không lâu ấy, cái sách gì liên quản sức khỏe tâm lý ấy.”
“ Là sách giáo khoa học tập tự điều chỉnh tâm lý cảnh sát nhân dân.” Chủ nhiệm Ô nhắc:
“ Đúng, chính nó, chẳng phải chi đội phát xuống rồi à? Nguy cơ tâm lý là cái quái gì thế? Giờ cái gì cũng gắn hai chữ nguy cơ vào, toàn vẽ chuyện ...” Ngũ Thần Quảng đọc fax, đằng sau có chi tiết nghiên cứu, nhưng với lãnh đạo nhỏ cơ sở lại không phải loại hình học giả như ông tắ, khó mà lĩnh hội được tinh thần cấp trên truyền đạt:
“ Chi đội trưởng, chuyện là thế này, tôi chuyên môn hỏi văn phòng tổng hợp trên cục, lần này sở chủ yếu nhắm vào cảnh sát có tính nguy hiểm cao. Ví như hình cảnh, đặc cảnh, cùng với 110, trọng điểm là để nâng cao năng lực thích ứng hoàn cảnh, năng lực tự khống tế cảm xúc, phổ cập tri thức tự điều chỉnh tâm lý, nâng cao miễn dịch tâm lý ... Khác với trước kia, lần này do đích thân trưởng ban Trương chuyên giả tâm lý học trên tỉnh dẫn đội, cục rất coi trọng chuyện này. “ Chủ nhiệm Ô làm nghề này đã lâu, trước khi lãnh đạo hỏi là có chuẩn bị:
Ngũ Thần Quảng mũi hừ một cái, ký xoèn xoẹt, bút muốn đâm xuyên thủng cả giấy cho thấy vị chi đội trưởng này đang khó chịu thế nào với thứ vô dụng do cấp trên vẽ vời, kỳ xong chưa hả giận, giọng điệu có vài phần khinh miệt: “ Vấn đề tâm lý à? Cho nghỉ thêm vài ngày về với vợ con, cấp thêm ít tiền trợ cấp là vấn đề gì cũng không còn, toàn làm những thứ đâu đâu, chẳng có tý thực tế nào.”
Nói rồi ném trả fax cho chủ nhiệm Ô.