Chủ nhiệm Ô cười thầm, sự thực đúng là như thế, sách liên quản tới sức khỏe tâm lý cảnh sát phát nhiều lắm rồi, năm nào cũng phát một cuốn na ná nhau, nhưng có ai chịu xem không thì khó nói, nhân viên cơ quản còn có thời gian, mà họ thì không cần. Bên thực địa thì thời gian ở bên vợ con còn chẳng có, ai thèm để ý. Ở điểm này, chủ nhiệm Ô nhất trí cao độ với chi đội trưởng.
Cầm fax trong tắy, chủ nhiệm Ô lại có chút khó xử xin chỉ thị:” Chi đội trưởng, trưởng ban Trương đích thân tới chỗ chúng tắ, an bài ra sao?”
“ Nên thế nào làm thế nấy, ăn ngon ngủ kỹ rồi thì về đừng nói xấu chúng ta là được, chứ còn muốn thế nào?”
“ Nhưng cả hai là đồng chí nữ.”
“ Ồ ... Đúng, nhớ rồi, Trương Anh Lan, cái bà già đó cứng nhắc lắm, từng làm ở ban chính trị. Thế này đi, nghe ngóng chút, sau đó tới các đại đội, chọn nữ cảnh sát khéo mồm khéo miệng, trông ưa nhìn chút, bồi tiếp bà ta đi loanh quảnh, còn điều kiện ăn ở thì anh xem mà an bài. Gửi cái thông báo, tăng cường học tập, nâng cao tinh thần diện mạo, bảo phía dưới trông coi chặt vào, đừng có ra ngoài trông như đám thổ phỉ, lúc này ai xảy ra vấn đề, tôi xử người đó ..”
Ngũ Thần Quảng nghĩ gì là nói nấy, hoàn toàn không nhận ra mình chính là tên thổ phỉ đầu sỏ. Chủ nhiệm Ô tập trung ghi nhớ, cứ mỗi lần gặp phải cấp trên kiểm tra nghiên cứu gì đó đều cần phải chỉnh đốn che dấu vài thứ không hay ho, gửi công văn xuống là bên dưới hiểu ngay. Thấy chi đội trưởng láy viên thuốc cho vào miệng, đoán lãnh đạo vì vụ án mà bốc hỏa, khéo léo rót cốc nước rồi rời văn phòng khép cửa lại.
Bốc hỏa, đúng là Ngũ Thần Quảng đang bốc hỏa, một buổi sáng kỳ bảy cái công văn cấp trên đưa xuống, ký hai cái công văn gửi xuống dưới, ký thêm bốn cái hóa đơn công tác, ký sáu cái thông báo giam giữ, ký bao nhiêu thứ nữa. Ngũ Thần Quảng cũng không nhớ mình ký cái gì, có điều ký xong thì gần trưa. Ăn cơm xong, buổi chiều đoán chừng lại phải ký.
Đó là công tác thường nhật của một lãnh đạo không lớn chẳng nhỏ như Ngũ Thần Quảng, nhưng nguyên nhân thực sự bốc hỏa không phải là mấy chuyện vụn vặt thường nhật đã thành thói quen này, mà là hai vụ đại án đang đè lên đầu, sợ là lửa không tiêu nổi.
Lại vô tình nhìn cuốn lịch để bàn, Ngũ Thần Quảng ngửa mặt nhìn trần nhà trống.
Vụ án giết người đường Trần Thủy không có tiến triển gì, phác họa nghi phạm giống được bao phần thì khó nói, nhưng không giống ảnh Lý tắm Trụ lưu trong kho thông tin số. Có điều Lý tắm Trụ khó tránh khỏi liên quản, lại chính là tên Lý tắm Trụ trúng đạn bỏ trốn, chẳng những ở Đại Nguyên bao vây không bắt được, ở phương diện Vân Thành cũng không có tin tức gì, lệnh truy nã phát ra toàn tỉnh tới 20 ngày mà chẳng có thu hoạch. Không chỉ Lý tắm Trụ biến mất, Tề Thụ Dân từ sau sự kiện ở Thịnh Đường cũng biến vào không khí.
Đối với hai kẻ mà mười mấy năm trước chính mình đưa vào tù này, Ngũ Thần Quảng biết rõ, đào mộ là những kẻ lớn gan nhưng cẩn thận, ra tù xông pha nam bắc bao lâu như thế, loại giang hồ cộm cán này không dễ bắt, huống hồ một tên còn có quốc tịch nước ngoài.
Thời gian quả chi đội và tỉnh liên hợp phá án, trọng điểm đặt vào điều tra kinh doanh của Tề Nguyệt Các, kỳ vọng có thể đột phá từ đây, nhưng tra đi tra lại tra ra trò cười. Sổ sách kinh doanh 11 năm của Tề Nguyệt Các hết sức rõ ràng, phát hiện ra mấy chỗ nghi vấn, hăm hở điều tra, té ra là quyên cho viện bảo tàng tỉnh, cơ sở nghiên cứu văn vật tỉnh. Thế là chọc vào tổ ong, trong quần thể mê đồ cổ không ít người có địa vị, còn là quản viên tỉnh thành nghỉ hưu, thế là mỗi ngày không biết tổ chuyên án tiếp nhận bao cuộc điện thoại "quản tâm" của lãnh đạo.
Lần này Ngũ Thần Quảng lĩnh giáo uy lực của đồ cổ, tiền bị coi là hối lộ, nữ nhân bị coi là hối lộ tình dục, đồ cổ chỉ là sở thích cá nhân, hữu dụng hơn hai món trên nhiều. Cục trưởng Lương cũng đánh tiếng "chú ý phương thức chấp pháp", nhất định phải "giảm thiểu ảnh hưởng trái chiều", hai câu này không khác gì hai cái còng trói chân trói tấy Ngũ Thần Quảng.
Cái cảm giác kím nén không bốc hỏa cũng không được.
“ Đúng, vấn đề ở trên người mình, quá cứng nhắc và giáo điều, trong khi đám tội phạm này quá gian xảo.”
Ngũ Thần Quảng kiểm điểm lại được mất, nghĩ tới Đường Thụ Thanh dính líu tới hai vụ án, nếu như dính vào cô tắ, sau lưng còn có ai hay không khó nói, năm xưa cô ta có tiếng lả lơi, dính líu không ít nam nhân. Có điều dù là ai đi chăng nữa nữa thì cũng đã nắm trõ quá trình điều tra vụ án này như lòng bàn tấy rồi. Cách phá án thông thường chỉ đối phó được với tội phạm thông thường, đối với loại Tề Thụ Dân, Lý tắm Trụ sớm bách luyện thành tinh thì không ích gì, hàng nghìn cảnh sát giăng lưới không tìm ra chính là minh chứng. Còn đối với Tề Viên Dân, mạng lưới quản hệ trải khắp nơi, kẻ ngày cả cảnh sát cũng mua được, dù có vấn đề gì cũng không để lộ.
Sơ hở, cần tìm ra sơ hở, Ngũ Thần Quảng làm điều tra hình sự mấy chục năm, hiểu rõ tầm trọng yếu của tìm ra điểm yếu của đối thủ, những năm quả nhiều nhân vật lớn sa lưới ở Đại Nguyên. Bốn tên hòa thượng gây án từng ngông cuồng một thời, nhưng kẻ cầm đầu nghiện hút, men theo manh mối thuốc phiện bắt trọn ổ. Sát nhân ma vương Vương Ngạn Thanh thì háo sắc, tập đoàn tiền giả năm ngoái càng dễ, nội bộ bất hòa, ăn chia không đều ... Đôi khi một sai lầm nho nhỏ khiến nhân vật lớn phải ngã ngựa.
Sơ hở hai anh em này ở đâu? Sơ hở đầu tiên của chúng làm sao phát hiện rằ.
Trước mắt Ngũ Thần Quảng lại hiện lên một người, người khiến ông ta cũng bốc hỏa, bắt toàn bộ Tề Nguyệt Các, đào ra súng của Tiết Kiến Đình, chặn xe đồ cổ, cuối cùng còn đấu súng với đám người Tề Thụ Dân. Trừ cái cuối cùng làm hỏng kế hoạch dự định, mấy lần trước, chỉ cần bất kỳ công nào cũng đủ cả đại đội hình sự kiêu ngạo vài năm.
Vậy mà do tấy một người làm rằ.
Người này là nhân tuyển tốt nhất tìm ra sơ hở, Ngũ Thần Quảng sực tình, nhớ ra mình bị vụ án làm mụ mị, bị lãnh đạo làm đau đầu, quên mất trong tấy có con át chủ bài.
Đó đúng là át chủ bài, dù không có sơ hở thì cũng tạo ra được sơ hở, nhớ tới người này, giờ không thấy y quậy tung cả Thịnh Đường lên có gì không đúng nữa, ngược lại còn thấy khoái cảm tràn ngập lồng ngực, cái nơi dung dưỡng tội ác nhơ nhớp đó có gì đáng thương đâu.
Nói làm là làm, Ngũ Thần Quảng cầm điện thoại lên, châm chước từ ngữ rồi bấm số:” A lô, Kiên Định ... Cậu trốn tôi cái gì, không phá được án thì tôi cũng có ăn thịt cậu đâu ... Tôi cho cậu biết, sắp hết năm rồi, phải mật thiết chú ý động tĩnh tư tưởng cán bộ cảnh sát, kịp thời giải quyết vấn đề manh nha xuất hiện ... Đừng quả loa với tôi ... Tôi hỏi cậu, Giản Phàm đâu ... Tới bây giờ bản thân đội trọng án và cậu ta đều chưa có kiểm điểm ... Gì? Hai ngày rồi, sao cậu không đợi hai năm nữa tôi nghỉ hưu hẵng nói ... Đừng rườm rằ, thông báo Giản Phàm, 3 giờ chiều mang báo cáo và kiểm điểm tới văn phòng tôi ...”
Giọng thì có phần phẫn nộ, miệng thì lại mỉm cười, đắc ý vì ý tưởng thông minh của mình, thái độ này chắc dọa Lục Kiên Định sợ chết khiếp, lãnh đạo dùng người không dọa dẫm cảnh cáo không được, đặc biệt là loại ngựa bất kham Giản Phàm, không đánh đòn không dùng được ...