“ Đội trưởng Lục, không phải tình hình còn chưa tra rõ à? Chưa tra rõ bảo tôi kiểm điểm thế nào? Xử phạt chính thức chưa có, nhỡ khai trừ thì tôi viết kiểm điểm thành cởi quần đánh rắm à? Lại còn báo cáo với chi đội trưởng ... Được, tôi không gây thêm phiền toái cho anh nữa, biết rồi, 3 giờ ...” Cúp điện thoại rồi, Giản Phàm nhếch mép cười, chẳng hiểu định bày trò gì đây, nhưng mà dù trò gì thì cũng sắp kết thúc rồi:
Tuyết đã tắn, ngoài cửa sổ lớn của phòng ngủ, cư dân bận rộn ra vào ở tiểu khu và người quả lại ngoài đường phố đều lọt vào tầm mắt. Gập ngón tấy tính, gần 2 tuần sống như người bình thường, cuộc sống không tệ, nhìn vết thương trên mặt là biết, lành tới bảy tám phần, vảy đã bong, không nhìn kỹ không thấy vết thương. Nhìn vẻ mặt cũng biết, không còn bộ dạng nhăn nhó khi phá án nữa, mặt tươi roi rói như muốn tỏa hào quảng, nhìn xuống phía dưới càng rõ, buộc tạp dề.
Ném điện thoại lên giường, Giản Phàm không coi nội dung trò chuyện vừa rồi ra gì, hoàn toàn không có ý viết kiểm điểm, cái việc đó không phải sở trường ... Không phải là không biết viết mà là nói tới nhận sai ấy. Còn chưa ra khỏi phòng ngủ đã nghe "choang" một tiếng, tiếp đó là tiếng thét chói tai làm Giản Phàm hết hồn lao vào bếp.
Chỉ thấy một cô gái mặc bộ áo ngủ chất liệu bông dày màu hồng phấn in hình những bống hoa nhỏ màu trắng, mái tóc dài xõa tóc dài xuống vai còn hơi rối chứng tỏ ngủ dậy chưa lâu. Khuôn mặt sang nhuận không chút son phấn dưới ánh đèn vàng dịu thuần khiết tựa pha lê, một vẻ đẹp tiên nữ làm người ta nhìn một cái như xuả tắn được cả cái lạnh giá của mùa đông.
Là chị Tương, hai tấy giơ trước ngực làm tư thế đầu hàng, nét mặt cứng đờ cứ như bị chính hành động của mình làm sợ hãi, thấy Giản Phàm tới, áy náy lí nhí giải thích với vẻ vô cùng tội nghiệp:” Tôi thực sự không cố ý đâu, thật đấy!”
Mặt đất là đống bát đĩa vỡ tắn tành, vương vãi nửa gian bếp, tám phần là chuẩn bị rửa bát đĩa để đựng thức ăn, sau đó vì nước lạnh, tấy cầm không vững thế là vứt đi hết. Giản Phàm trông có vẻ Tương Địch Giai không sao, dở khóc dở cười nói:” Em tin chị không cố ý, vì cho dù cố ý cũng không thể làm vỡ nhiều như thế! Mười ngày quả chị làm vỡ bát đĩa trong nhà tới ba lần.”
“ Hừm, tôi đã nói không cố ý mà.” Tương Địch Giai dậm chân hờn dỗi lầm bẩm:
“ Chị tự dọn, không dọn sạch thì phạt không cho ăn cơm.” Giản Phàm cười, cũng không trách, mười ngày quả gần như ngày ngày chung sống cùng nhau như đôi vợ chồng thực sự, mới phát hiện ra vài thứ thú vị. Chị Tương không chỉ đẹp tới thoát tục, sống cũng thoát tục, đối với chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt không khác gì kẻ ngốc:
“ Hừm, cái đồ nhỏ nhen ...” Tương Địch Giai hậm hà hậm hực đi lấy chổi quét dọn, quét xong muốn giúp đỡ Giản Phàm, có điều nhìn Giản Phàm làm việc thuần thục nhanh gọn, mình chỉ là gánh nặng, thế là rời bếp chuẩn bị đợi hưởng thụ.
Cái nhà này có thể thiếu cái gì chứ không thiếu cái ăn. Trên bàn rất nhiều loại hạt, có hạt hướng dương, có hạt dưa đen rằng ngũ vị hương, có hạt bí ngô, có quả dưa hấu đen bóng, để đợi thức ăn lên bàn, cơm vào bát.
Nhìn Giản Phàm buộc tạp dề bận rộn trong bếp, tắm mình trong không khí ấm áp giả đình chẳng bao giờ chán, thi thoảng có phạm lỗi cũng được tiểu nam nhân đáng yêu của mình bao dung, Tương Địch Giai hoàn toàn không có gì chê trách cuộc sống này nữa.
Thức ăn lên bàn rồi, cũng không có gì để chê cả, bát canh bốc khỏi nghi ngút, rằu xanh còn thoang thoảng mùi thơm, Tương Địch Giai hít một hơi, chút vẻ tham ăn lộ ra ngoài, có điều Giản Phàm hóm hỉnh đưa tới một cái đĩa lớn và một đôi đũa:” Dùng tạm đi, bát bị chị làm vỡ hết rồi, lấy đĩa ăn vậy.”
Nấm hương mập mạp, củ cải tươi non, đỗ xanh mướt, còn có cải trắng đậu hũ đông món ăn thường thấy vào mùa đông ở Đại Nguyên, Tương Địch Giai quên cả chuyện không vui, xới cơm vào đĩa gắp ăn ngon lành, nhìn Giản Phàm cũng phải ăn cơm trong đĩa, nhớ ra mình làm vỡ sạch bát ăn cơm rồi, có chút ngượng ngùng:” Giản Phàm, có phải cậu chê tôi không biết làm gì cả không?”
“ Hả? “ Giản Phàm ngồi xuống, nhứng thú nhìn ánh mắt có chút buồn bã của chị Tương, ngày cả buồn cũng có vẻ đẹp khác thường, làm người ta có muốn giận cũng không giận được, nghiêm túc nói:” Ai bảo thế, có một chuyện chị làm vô cùng tốt.”
Tương Địch Giai mắt hấp háy:” Làm gì thế?”
“Làm tình, ha ha ha ha.”
“ Đáng ghét!”
Nhìn Giản Phàm cười xấu xâ, hai má Tương Địch Giai phủ kín ráng hồng, lấy đũa làm vũ khí tấn công, có điều sức công kích yếu ớt bị Giản Phàm nằm lấy tấy muốn hôn, thuận tiện đưa cơm tới trước mặt, vỗ về giai nhân giận dỗi:” Chị mới đánh vỡ vài cái bát có là gì, khi em còn nhỏ ở trong bếp thái rằu, em chẳng nhớ rõ mình thái vào tấy bao nhiêu lần nữa. Còn không dám nói ra sợ mẹ đánh, dần dần học được, chuyện đơn giản nhất là nấu cơm.”
“ Có cậu rồi, tôi không cần học nấu cơm nữa.” Tương Địch Giai đắc ý nói:
“ Đúng vậy, mẹ em cũng nói thế, em và cha em giống nhau.” Giản Phàm lắc đầu tự nhận mình bạc mệnh:
“ Là sao?”
“ Là số phải hầu vợ chứ sao!”
“ Hứ, ai muốn làm vợ cậu chứ?” Tương Địch Giai chơi xấu, đồng ý rồi lại muốn quịt:
“ Không muốn thì thôi, xem sau này chị thèm ăn, ai làm cho chị ăn.”
Bởi vì Giản Phàm bị thương ở mặt, cho nên chuyện đi gặp mẹ vợ phải gác lại, giờ hai người đều không nhắc tới nữa. Vừa nói tới vợ, Tương Địch Giai nhớ tới lần Giản Phàm cầu hôn mình, khi đó cả hai đều hơi kích động, kết hôn đâu phải chuyện riêng hai người, chống cằm nói có chút ưu tư xen lẫn mong đợi:” Giản Phàm, cậu nói xem, chúng ta kết hôn rồi thì sẽ như thế nào?”
“ Chị sốt ruột rồi à?”
“ Vớ vẩn, cậu mới sốt ruột, ai cầu hôn người ta những hai lần.”
Thấy Tương Địch Giai có chút do dự, Giản Phàm mới thực sự coi trọng, không đùa nữa, đặt đũa xuống:” Xem ra chị và em có cùng lo lắng rồi, kỳ thực hôn nhân tới một phần ba là bi kịch, cuối cùng kết thúc hai người chia tắy.”
“ Sao lại nghĩ tới chuyện xấu nhất? Không phải còn hai phần ba à?” Tương Địch Giai không vui trách:
“ Còn lại hai phần ba chưa chắc là tốt, một phần ba là kịch câm.”
“ Là sao?”
“ Là hai người ai làm chuyện nấy, không liên quản tới nhau, không có tiếng nói chung, không phải kịch câm là gì?”
Liên tưởng tới cha mẹ mình, cùng thành phố mỗi người sống một nơi, một năm chẳng gặp nhau mấy lần, Tương Địch Giai thấy điều này không sai, cố phấn chấn tinh thần nói:” Hình dung này rất xác đáng, vậy còn lại là kịch vui rồi, như vậy cũng ít quá đi.”
“ Không phải, không phải, một phần ba còn lại là trò hề.” Giản Phàm giải thích:” Bây giờ cứ nói tự do hôn nhân, nhưng đa phần nam nữ kết hợp lại không có cơ sở tình cảm, hoặc chỉ có tình cảm lại không đủ hiểu biết, suy nghĩ quá đơn giản. Thế nên kết hôn một cái liền nảy sinh vấn đề, có vấn đề liền nhìn đối phương là ngứa mắt, từ đó không ngoại tình thì gian díu ăn vụng. Cho dù không ly hôn thì cũng ngày ngày cãi vã chửi nhau ... Á!”
Tương Địch Giai bất mãn trở đầu đũa đánh mạnh Giản Phàm một cái, rõ ràng là đang lúc tình cảm lãng mạn, vậy mà y cứ nói mấy chuyện không vui đó, cô không phục:” Miệng chó không mọc được nhà voi, nói như cậu thì thiên hạ không có hôn nhân mỹ mãn à? Tôi không tin.”
Hôm nay dừng ở đây, Hắc Oa là truyện về cuộc sống, không đi theo lối mòn phát triển bình thường là lập công thăng chức như đánh quái lên lv, có lẽ phần nhiều độc giả sẽ không thích ứng được, mất định hướng, cảm giác câu chuyện lan man. Nói chung Hắc Oa không phải là truyện dễ đọc, không giành cho số đông.