“ Trưởng ban Trương, điều kiện ở chi đội chúng tôi không so với trên tỉnh được, kia là đội trọng án, nhân viên tại chức là 127, thực địa có 96 người, cơ bản là đều đã quả thực chiến, điều từ tuyến đầu tới đây, những người tận mắt chứng kiến hung án đều ở đó. Giết người, buôn ma túy, cướp bóc, cưỡng bức, toàn bộ sự kiện ác tính trong thành phố do nơi này xử lý ... Hiện là giờ tắn ca, đội trưởng Lục Kiên Định phụ trách vụ án giết người, mấy ngày quả không ở nhà, làm việc ở đại đội 4, mai để chủ nhiệm Ô giới thiệu cho chị đội phó và chỉ đạo viên ... Giờ chúng ta nên đi ăn cơm chứ? “ Ngũ Thần Quảng dẫn một đoàn người từ trong tòa nhà chi đội đi rằ, chỉ tổ trọng án giới thiệu, công việc trên bàn đã bàn xong, về lý luận thì tiếp theo là nói chuyện trên bàn ăn, cũng may đối phương là ba nữ một nam, nam đậm vẻ mọt sách, ít nhất không lo phải tiếp rượu tới mức cần cấp dưới khiêng về:
“ Không vội, ồ, còn sáng đèn kìa. “ Trương Anh Lan đã an bài ổn thỏa chuyện nghiên cứu ở các cơ sở, bà chọn cùng trợ thủ Cảnh Văn Tú ở lại đội trọng án, nơi này có thể sẽ tồn tại nhiều vấn đề nhất:
Chủ nhiệm Ô tiếp lời ngay: “ Trưởng ban Trương, chị không hiểu tính chất công việc của đội trọng án rồi, bọn họ thường đảo lộn ngày đêm, bắt giữ, thẩm vấn, đưa tới trại tạm giam, đại bộ phận là chuyện tiến hành từ buổi tối tới rạng sáng, tránh gây ra ảnh hưởng không cần thiết.”
“ Tiểu Ô, nói cái gì thế, trưởng ban Trương từng ở cục, làm sao không biết? “ Ngũ Thần Quảng cố ý trách một câu:
Trương Anh Lan hiền hòa nói đỡ: “ Không, Tiểu Ô nói đúng đấy, tôi xuất thân công tác chính trị, sau đó mới đổi sang tâm lý học, đối với tính chất công tác cơ sở, tôi chỉ nghe nói thôi chứ chưa được thấy, vừa vặn đi xem sao.”
“ Cái này, được, chúng ta đi ... “ Ngũ Thần Quảng vội đánh mắt ra hiệu:
Khi đoàn người đi về phía đội trọng án thì chủ nhiệm Ô tranh thủ tách khỏi đội ngũ, để làm gì? Đương nhiên là thông báo cho Lục Kiên Định mau trở về, thông báo các cổ của đội trọng án thu dọn phòng ốc, lãnh đạo mà, thích nhìn tinh thần diện mạo cơ sở, nếu lúc này để lãnh đạo thấy đám người đầu bù tóc rối như thổ phỉ, hoặc đang vả nghi phạm bôm bốp, hoặc tranh cãi chửi thề đỏ mặt tía tai thì hỏng bét.
Chậm một nhịp rồi, chủ nhiệm Ô đắng miệng, Lục Kiên Định không thèm để ý dập máy luôn, đội phó không liên hệ được, chủ nhiệm văn phòng đã về nhà.
Ngũ Thần Quảng không biết, nhìn thấy chiếc SUV của Lục Kiên Định thì yên tâm, dẫn lãnh đạo tới khu vực đội trọng án, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa trước bữa cơm thôi mà.
Tầng một quá nửa số phòng vẫn sáng đèn, một giọng nói vang vang truyền tới, làm đoàn người đang nói cười tức thì yên tĩnh.
“ ... Các anh em, tôi biểu thị đồng tình với những người ở ngoài cắm chốt mười mấy ngày không có thu hoạch gì, chuyện cắm chốt chỉ có thể hiệu quả ở trong những tình huống nghi phạm không có đề phòng. Nhưng bây giờ Tề Thụ Dân đã là chim sợ cành cong rồi, giờ có cắm chốt chỉ là gà đực ấp trứng mà thôi. Liệu có hiệu quả không? Mọi người động não đi ... Từ khi chúng ta tiếp nhận vụ án tới nay, một loạt chuyện hoang đường xảy rằ, mọi người còn chưa hiểu? Cho cổ vật dấu vào chế phẩm giấy, chế tạo được súng uy lực lớn, tức tốc giết người diệt khẩu, còn cả xông vào Thịnh Đường bắt người ... Đám tội phạm, từ góc độ xã hội học mà nói, tôi quy vào hoạt động có tổ chức nhất có tính sáng tạo nhất, từ góc độ này, bọn chúng làm rất đẹp đế, đáng tán thưởng
Bốn người ở tỉnh, hai người ở chi đội há hốc mồm nhìn nhau, Ngũ Thần Quảng chỉ biết than, thằng nhóc này số quá đen đủi, bị lãnh đạo bắt gặp, hết cứu rồi. Cảnh Văn Tụ vẫn ghi hận chuyện chiều nay, nghe giọng một cái là biết ngày ai rồi, đây chính là kẻ nói bản thân không có bệnh, bệnh lớn thì có.
Trương Anh Lan ngạc nhiên: “ Tiểu Cảnh, đây là danh ngôn sao? Từ khi nào tội phạm được định nghĩa cao như thế?”
“ Trưởng ban, danh nhân đó ở ngày trong phòng đấy. “ Cảnh Văn Tú cố ý xúi bẩy:
Câu này hiệu quả ngay, Trương Anh Lan đi thẳng tới văn phòng sáng đèn phía đông, Ngũ Thần Quảng không tiện ngăn cản nên lại ra hiệu cho chủ nhiệm Ô tính đi trước một bước cảnh báo người trong phòng, có điều chủ nhiệm Ô vừa cất bước liền bị Trương Anh Lan ra hiệu ngăn lại.
Cửa khép hờ, giọng nói từ đó truyền rằ, nghe phát biểu mạnh miệng của vị danh nhân này có vài phần phong vị của Ô Long, Trương Anh Lan đi tới, nghe rõ hơn, bên trong đang tranh luận gì đó:
“ Giản Phàm, mười mấy năm rồi, tôi không thấy có chút khả năng nào tìm được Tằng Quốc Vĩ đâu. “ Một giọng nói rất trầm vang lên:
“ Vụ án phân cục Tấn Nguyên giờ là cái gân gà rồi, tôi đoán chừng trong đội thấy bắt cũng không được, thả cũng không xong, cho nên cho chúng ta đeo danh nghĩa, biểu thị còn phá án thôi, giờ ngoài kia có mấy vụ án quản trọng hơn rồi, có ai quản tâm tới chúng ta nữa đâu, tôi thấy để hết kỳ hạn, giải tán cho xong, dù gì mười mấy năm rồi không phá được, chẳng mất mặt. “ Lại có người nữa bàn lui:
Giọng nói vừa mới bình luận tội phạm kia lại vang lên, danh nhân danh ngôn lại bất đầu:
“ ... Mọi người, có biết quê tôi có câu danh ngôn gì không, bụng chim sẻ, ăn không nhiều, nhìn không xâ. Không có chuyện gì là đơn lẻ hết, mắt mọi người chỉ biết thấy vật mất tích, người mất tích là không được. Chúng ta phải có cái nhìn rộng hơn, từ phương thức hành vi, nguyên nhân dẫn phát động cơ, tính cách của nghi phạm và cả ảnh hưởng với xã hội ... Tổng hợp lại tất cả, khẳng định, Tằng Quốc Vĩ không bị hủy thi diệt tích, ông ta vẫn còn đó.”
“ Đừng nên hoài nghi trí tuệ của tôi, Tằng Quốc Vĩ chắc chắn là chết rồi, chết mười phần rồi, sở dĩ tôi nói như thế vì một lý do đơn giản, đối với tội phạm trí tuệ cao, tâm tư kín kẽ tới thiết kế từng chi tiết nhỏ. Hình dung của tôi vẻ kẻ này là hành động chẩn mật, ra tấy tàn nhẫn, sẽ không dễ dàng để chúng ta phát hiện dấu vết, đã thông minh như vậy sẽ không làm chuyện ngu ngốc là giết người vứt xác có thể bị phát hiện, nên nhớ người chết là cảnh sát. Chỉ cần xuất hiện là thành địa chấn. Cách xử lý tốt nhất là, sống không thấy người, chết không thấy xác, giống cách xử lý Tiết Kiến Đình, bị ép tự sát.:
“ Người sống sờ sờ như Tề Thụ Dân còn không tìm ra được, thế sao tìm nổi người chết mười mấy năm.”
“ Oa ca, anh có ý gì thế, đi tìm người chết à?”
“ Giản Phàm, cậu lại xúi bọn tôi đi làm chuyện ám muội gì đấy? Hiện giờ gộp án rồi, trực tiếp do chi đội trưởng chỉ huy đấy.”
Đều là những lời chất vấn, Trương Anh Lan lòng máy động, đẩy cửa một cái.
Trong phòng bốn nam một nữ, ngồi giữa là người mình nhận rằ, chính là Giản Phàm, năm người đồng loạt đưa mắt nhìn. Hồ Lệ Quân tinh mắt nhận ra sao trên vai vị đi vào, đứng bật dậy kính lễ, người khác chậm chạp hơn cũng lần lượt chào.
Cuộc họp bị cắt ngang, bước chân truyền tới, năm sáu người đi vào, Ngũ Thần Quảng theo sau cùng chẳng nói gì, chủ nhiệm Ô nhiệt tình giới thiệu:” Các vị, đây là trưởng ban Trương, chuyên giả tâm lý học trên tỉnh, từ mai sẽ ở lại chi đội chúng ta nghiên cứu, hôm nay thuận đường đi thăm đội trọng án, mọi người hoan nghênh nào.”