Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 534 - Chương 067: Chuyện Cũ Đã Lâu. (1)

Hắc Oa Chương 067: Chuyện cũ đã lâu. (1)

Hai tên kia kéo Quách Nguyên đi nói không ngừng, Hồ Lệ Quân nghe mà dở khóc dở cười, Giản Phàm chỉ cần mở miệng một cái là lừa cho người khác quên hết đông tây nam bắc, hai tên này thời gian quả suốt ngày kêu cả tham vãn làm người ta chỉ đá một phát, giờ tinh thần ngời ngời, nói mười câu là thế nào cũng phải nhắc tới Oa ca.

“ Trương Kiệt, Thành Cương, tôi nói này, sao hai cậu lần nào cũng bị người ta bán còn đếm tiền thay thế? Đây không còn là lần đầu tiên nữa, các cậu không thấy trong chuyện này có vấn đề à?” Hồ Lệ Quân cảm thán:

“ Có vấn đề gì? “ Tiêu Thành Cương không thấy:

“ Làm gì có vấn đề? “ Trương Kiệt cũng không nhận rằ:

“ Vậy tôi hỏi hai cậu. “ Hồ Lệ Quân nhìn hai tên ngốc mà ngán ngẩm: “ Cậu ta chuyên môn chạy tới điểm giám sát, gọi hai cậu theo, nói là mệnh lệnh của chi đội trưởng đúng không? Tới Thịnh Đường đòi tiền cũng là mệnh lệnh của chi đội trưởng.”

Tiêu Thành Cương đắc ý nói:” Chị sai rồi, đi kiếm tiền là chúng tôi đột xuất nghĩ rằ.”

“ Được, cái đó coi như không phải, rút khỏi điểm giám sát chẳng lẽ cần chi đội trưởng phái người đi? Một cú điện thoại không phải xong à? “ Hồ Lệ Quân hỏi một câu làm hai tên ngốc không cười được nữa:

Quách Nguyên chuyến này làm người ngoài cuộc nên nhìn thấu nhất, chỉ mặt Tiêu Thành Cương chửi:” Bằng vào hai tên ngốc các cậu hi vọng đích thân chi đội trưởng chỉ huy à? Nói cho các cậu biết, bị Giản Phàm lừa rồi, đợi mà gặp họa cùng đi.”

“ Cậu ta bị đình chỉ là thật, còn lại đều là giả! Lại còn đi nghe lời cậu tắ, thật đúng là ... “ Hồ Lệ Quân lắc đầu liên hồi:

Không ngờ lần này hai tên ngốc không sợ còn cười ha hả, Tiêu Thành Cương chỉ Hồ Lệ Quân: “ Chị Hồ, chị chẳng phải cũng nghe lệnh chạy về đấy à, triệu tập cuộc họp là do Oa cả ra lệnh đấy.”

Hả? Hồ Lệ Quân đứng khựng lại, dậm chân một cái dẫn Quách Nguyên chạy nhanh về đội, hai tên kia vội vàng chạy theo.

Văn phòng của Giản Phàm vẫn giữ nguyên, không biết có phải vì nhiều phòng hay là vì nguyên nhân riêng, cửa khép hờ, đèn bật sáng, Hồ Lệ Quân gõ cửa, không đợi trả lời đã đi vào.

Sau chồng hồ sơ là Giản Phàm đã khôi phục lại vẻ đẹp trai hớp hồn trái tim thiếu nữ, mặt nở nụ cười đầy sức sống, trấn định trung dung, tiêu sái phong lưu đặc biệt, khó có thể tả thành lời. Hồ Lệ Quân lòng xào động, chàng trai này mỗi lần gặp mỗi lần khác, vừa mới định hỏi thì Giản Phàm đã suỵt một tiếng, giơ phù hiệu lên, cứ như là biết cô định hỏi gì rồi: “ Đừng hoài nghi chuyện không nên hoài nghi, nếu còn bị đình chỉ, thứ này đã không ở trong tấy tôi, đúng không?”

Quy định thì đúng là thế thật, chỉ là Hồ Lệ Quân cứ cảm thấy có vấn đề, cô không nhận được thông báo nào hết.

“ Thành Cương, Trương Kiệt, nhìn cái mặt lo lắng thế kia, có phải bị chị Hồ dọa một câu, đâm ra nghi ngờ cả Oa cả này rồi không? “ Giản Phàm như đọc được suy nghĩ của người khác lên tiếng trước đoạt tiên cơ: “ Chuyện tôi bị triệt chức phó tổ trưởng, chi có đội trưởng Lục nói miệng, chi đội chưa ra thông báo đúng không? Thế nên giờ tôi vẫn là phó tổ trưởng, sao, không ai hoan nghênh tôi trở về à?”

“ Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! “ Tiêu Thành Cương vỗ tấy mà không thấy ai hưởng ứng, ngượng ngùng dừng lại:

Giản Phàm mặt dày, tự giải vây cho mình: “ Thành Cương hoan nghênh miệng, mọi người hoan nghênh trong lòng, tâm ý đó tôi xin nhận.”

Thật là không biết thẹn, có điều không ai nói được vấn đề ở đâu, quải quái nhìn Giản Phàm.

Sự kiện này là đường lùi trên cục giữ lại, đem xử phạt đẩy cho chi đội, chi đội thì chỉ phạt miệng chưa đưa thông báo, có thể nói là sơ xuất nhỏ, Ngũ Thần Quảng tranh thủ khe hở này để tận dụng, mấy chục năm thăng chức gian nan, nhưng ở cơ sở lâu, đối sách với bên trên cũng nhiều lắm.

Giản Phàm cũng nhìn mọi người mỉm cười, giống như niềm vui tổng hợp của được phục chức và gặp lại đồng đội, chỉ là được mấy phần chân thành thì giờ chỉ có Giản Phàm là biết.

“ Giản Phàm. “ Hồ Lệ Quân thở dài có vài phần tiếc nuối, việc làm của Giản Phàm là tối kỵ trong nghề này, không lãnh đạo nào ưa y hết, tài hoa tới mấy thì sự nghiệp cũng lận đận thôi:” Đừng nên tự tiện hành động nữa, đây là tập thể kỷ luật, tất cả phải lấy mệnh lệnh làm chuẩn, trừ Thành Cương ra thì ai cũng làm cảnh sát lâu hơn cậu, nhưng tất cả mọi người cộng lại đều không quá giới hạn như cậy. Cậu bị đình chỉ, kỳ thực chúng tôi không vui gì.”

Tiếp theo nữa cô cũng không phải biết nói sao, chỉ nhìn Giản Phàm, không phải trách, mà thấy không đáng cho những hành động của y, với tài hoa như vậy, Giản Phàm sẽ có tương lai vô cùng rực rỡ.

Thế nhưng ánh mắt đó chẳng làm Giản Phàm động lòng, vẫn mỉm cười như cũ, nhìn ba người còn lại: “ Còn mọi người thì sao? Có ý kiến gì với bản thân tôi không?”

“ Không không, bọn em tuyệt đối không có ý kiến. “ Tiêu Thành Cương kéo Trương Kiệt vào cùng chiến tuyến, nói rất kiên định:

Quách Nguyên cũng khuyên một câu: “ Giản Phàm, chúng tôi không có ý kiến gì với cậu, nhưng chị Hồ nói đúng đấy, cậu nên kiềm chế bớt, giờ trong các đội đang có rất nhiều lời bàn tán không hay, cứ tiếp tục như thế này, mọi người sẽ cho rằng cậu là cảnh sát bẩn thông đồng với Thịnh Đường đấy.”

Chuyện này là sự thực, một cảnh sát cầm súng ở thời gian không hợp lý, xuất hiện ở địa điểm không hợp lý, đi gặp người không nên gặp, sau đó lại cùng một nhóm người bất minh đấu súng, có dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết quản hệ trong đó không đơn giản. Huống hồ có nhiều người còn nói Giản Phàm và Đường Đại Đầu có quản hệ cá nhân rất sâu, Hồ Lệ Quân e kích thích Giản Phàm mới không nói thẳng rằ.

Giản Phàm nhìn bốn người, Hồ Lệ Quân lo lắng, Quách Nguyên chững chạc, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt vẫn tin tưởng tuyệt đối vào mình, mấy người đồng đội này sáng chiều bên nhau mấy tháng, dù thế nào đều có phần quản tâm.

“ Cám ơn mọi người. “ Giản Phàm tỏ ra không quản tâm tới sự quản tâm này, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “ Tôi không có thời gian đi nghĩ tới vấn đề kỷ luật, hay suy nghĩ của người khác, trong thời gian bị đình chỉ, tôi nghiên cứu lại quy luật của một loạt tội ác này, hơn nữa còn hai lần đi gặp Quách Định Sơn, cùng ăn với chú ấy một bữa, nghe chú ấy giáo huấn vài lần về hành vi phạm tội cá nhân. Bao gồm nguyên nhân, động cơ, tâm lý, tôi đã có nhận thức hoàn toàn mới về toàn bộ quá trình. Tôi muốn cùng mọi người trao đổi ý kiến, không biết mọi người còn chấp nhận phó tổ trưởng này không? Vụ án là vụ án, những chủ đề ngoài vụ án, đợi xong vụ án rồi hẵng nói. Tinh lực cá nhân có hạn, tôi không quản tâm người khác nói gì hay nghĩ gì về mình ... Ai tin tưởng tôi thì đi theo tôi ...”

Nói xong đứng dậy rời đi luôn, Tiêu Thành Cương không cần suy nghĩ, không nói thêm lời nào, kéo Trương Kiệt đi cùng.

Thấy mấy người kia đi cả rồi, Quách Nguyên mỉm cười bất đắc dĩ dời bước:” Chị Hồ, cứ đi nghe xem sao, cậu ta như thành con người khác vậy ... Dù sao chúng ta khó tránh được bị cậu ta lừa, mà thế nào kết quả như nhau mà, vẫn phải nghe cậu ta tôi.”

“ Cũng không thể nói là lừa, quyền lựa chọn trong tấy chúng ta mà, chỉ là cậu ta luôn có cách đem tư tưởng của mình áp đặt lên người khác.” Hồ Lệ Quân có rất nhiều cảm xúc, cái gương mặt điển trai ấy, nụ cười có chút gian xảo ấy, giờ lại thêm đôi mắt lãnh đạm, cứ xuất hiện là khơi lên sóng lòng bên trong cô:

Cô biết mình không nên có cảm xúc này, nhưng không thể kìm chế được, Giản Phàm không xuất hiện còn đỡ, mỗi khi ở trước mắt, dù biết bị lừa vẫn có loại khuynh hưởng ngả theo y một cách vô thức, cứ thế này e đến một lúc mình không kìm lòng được mất.

Bình Luận (0)
Comment