Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 538 - Chương 071: Vẫn Là Vấn Đề Tâm Lý. (2)

Hắc Oa Chương 071: Vẫn là vấn đề tâm lý. (2)

“ Đồng ý.” Cảnh Văn Tú bỗng nhiên cũng ăn ý với Giản Phàm: “ Điều thứ ba tôi nghĩ mọi người cũng phát hiện ra rồi, người này tinh thông nghề đồ cổ, thậm chí là người trong nghề.”

Câu này không có gì cần nghi vấn, Trương Anh Lan nhìn một cái cổ vũ, Cảnh Văn Tú tiếp tục: “ Điểm thứ tư tôi và trưởng ban Trương đều đồng ý, người này có khuynh hướng tính cách phân liệt.”

“ Hả!? “ Tiêu Thành Cương chợt nghe câu này phát ra tiếng ngạc nhiên, hắn không hiểu, tính cách phân liệt chẳng phải là thần kinh à:

Hồ Lệ Quân và Quách Nguyên không phản ứng mạnh như thế, chỉ là cũng không tán đồng điểm này lắm, nhìn Giản Phàm, nhưng y chẳng biểu lộ gì, bây giờ rất khó phát hiện ý nghĩ của y quả nét mặt.

“ Khuynh hướng tính cách phân liệt chính là bệnh đa nhân cách mà chúng ta hay nói. Ví dụ nhé, theo suy nghĩ của người bình thường, nếu bây giờ tôi nói với mọi người tôi muốn tới đồn công an trộm đồ, hơn nữa còn muốn đánh bị thương cảnh sát rồi nghênh ngang bước rằ, đoán chừng ai cũng nghĩ tôi ngu xuẩn. Nghi phạm X chính là kẻ ngu xuẩn này, nhưng kẻ ngu xuẩn lại làm tốt hơn cả thiên tài. Bất kể là người ngu ngốc hay thiên tài, hắn không phải người bình thường. Người bình tường không suy nghĩ như vậy, càng không làm như vậy, mọi người đồng ý không?” Cảnh Văn Tú nhìn một vòng quảnh phòng hỏi:

“ Đồng ý, nói hay lắm! “ Ngũ Thần Quảng hứng thú hẳn lên, nếu so với ngôn tử sắc bén này, mình có chút lỗi thời rồi, chỉ là ánh mắt nhìn Giản Phàm, lời này không khác gì miêu tả chàng trai trước mắt, trước đây luôn không hiểu vì sao y rõ ràng thông minh hơn người làm sao toàn làm chuyện ngu xuẩn, té ra cũng thuộc loại này:

“ Xét ở điểm này, chúng tôi đi sâu nghiên cứu hơn đặc trưng nhân cách của X, hiện giờ có thể phán đoán: X ở thời điểm vị thành niên, xuất hiện biến cố khiến cho phát triển tính cách có thiếu xót. Biến cố này có thể là cha mẹ ly hôn, người thân tử vong hoặc ngược đãi bạo hành giả đình. Thậm chí suy đoán lớn gan hơn một chút, X có thể từng sinh sống trong hoàn cảnh nghèo khó, cho nên khống chế dục với tài phú cực kỳ mạnh mẽ. Đặc trưng của tính cach phân liệt thể hiện ở, có sở thích đặc thù, bề ngoài thì trầm ổn nhưng nội tâm điên cuồng, phán đoán sự vật cực kỳ chuẩn xác, hành động thì lại thì nằm ngoài dự liệu người thường, bề ngoài nhìn thấy và tính cách khác ẩn dấu là thứ hoàn toàn khác.”

“ Điều này rất giống tâm thái của người nghiện cờ bạc, vì như chơi cổ phiếu, đánh bạc, rất nhiều người tới khi hăng lên bất chấp được ăn cả ngã về không, khác hoàn toàn lúc bình thường. Hoa và mãnh hổ hoàn toàn có thể xuất hiện trong cùng một đôi mắt, kỳ thực ai nấy ít nhiều có chứng đa nhân cách, ví như có người bình thường rất nhát gan, nhưng lúc quản trọng lại bất chấp nguy hiểm, có người đạo mạo, nhưng bên trong hèn hạ vô sỉ, tính cách con người vốn là sự kết hợp mâu thuẫn, có điều người mắc chứng này thể hiện ra ngoài rõ ràng hơn người thường

Giản Phàm càng nghe càng thấy rờn rợn, mồ hôi lạnh toán rằ, thế này có khác gì đang miêu tả mình, mẹ nó, mình là loại tính cách phân liệt? Không phải chơi mình chứ!

“ Tổng hợp tất cả các phân tích trên, tôi muốn nói một câu, không biết mọi người có muốn nghe không?” Nói hồi lâu Cảnh Anh Tú mỉm cười nhìn một đám người nghe tới ngây ngốc, đặc biệt ánh mắt nhìn Giản Phàm rất thú vụ:

“ Tiếp tục nói, đúng là mở rộng tầm mắt, phải không Tiểu Ô?” Ngũ Thần Quảng khen một câu, chủ nhiệm Ô vội vàng phụ họa:

Không ngờ Cảnh Văn Tú lại hất một gáo nước lạnh:” Ý kiến cá nhân là, điều tra vụ án này không có giá trị gì cả.”

“ Cái gì?” Giản Phàm trừng mắt, không ai thích bị phủ nhận, nhất là người kiêu ngạo:

“ Toàn tính tỉ lệ điều tra án mạng bình quân cao nhất là 92%, thấp nhất chỉ có 60%, loại vụ án trộm cắp, thời gian phá án tốt nhất là 2 tháng, có 70% vụ án phá trong thời hạn này, thời gian càng dài, tỉ lệ càng giảm, mà vụ án này bao lâu rồi? 14 năm 5 tháng rồi, tỉ lệ còn bao nhiêu, mọi người có nghĩ tới chưa? Từ góc độ ổn định và hài hòa xã hội quản sát vụ án này, chúng ta khống chế tội phạm ở mức độ nhất định, là trách nhiệm của chúng ta với nghề nghiệp với xã hội và người dân. Giờ đem lực lượng hữu hạn này đặt vào vụ án vô nghĩa, tôi cho rằng là thất chức.” Cảnh Văn Tú nói những lời này mà không thương lượng trước với Trương Anh Lan, nhìn bà thì ba cũng chỉ thở dài lắc đầu, lời tuy khó nghe nhưng là sự thực:

Có người không vui, có người rất không vui, Ngũ Thần Quảng mặt âm trầm nhẫn nhịn không phát tác, đám Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên đều có chút khó chịu nhìn mỹ nữ này.

“ Đồng ý.” Giản Phàm "cạch" một cái gấp PDA lại, nhìn cái con gà mái nhỏ kiêu ngạo kia:” Nhưng tôi không đồng ý với con số và phán đoán của cô về X, phân tích của cô giúp tôi có nhiều thu hoạch, nhưng tôi không đồng ý kết quả mà cô phân tích rằ, phá vụ án sao có thể là vô nghĩa.”

“ Vụ án này treo 14 năm, tới giờ vẫn ở giai đoạn bị động điều tra, sỏ dĩ tôi nói vô nghĩa là chỉ chủ động điều tra, trống giong cờ mở không có ý nghĩa gì, vật bị mất đã ra nước ngoài, ba năm trước đã bán đi, cơ bản không thể lấy về, vậy có ý nghĩa gì không? 14 năm thì nhân khẩu tiêu vong tự nhiên là bao nhiêu? Ai đảm bảo X còn sống? Ai đảm bảo hắn vẫn ở trong nước mà không phải đã ra nước ngoài? Cuối cùng chỉ nhìn biển thở dài thì có ý nghĩa gì không?” Cảnh Văn Tú không vừa, đối đầu thẳng thắn:

Câu nói này khiến Ngũ Thần Quảng phải gãi đầu, nghiêm khắc mà nói đây là sự thực khó mà có thể cãi được, bất kể là hình sự hay trị an, đều phân nặng nhẹ hoãn gấp. Một vụ án quả 14 năm, phá được hay không đã chẳng ảnh hưởng gì tới ổn định xã hội, vì bao năm không phá được vẫn thế, giờ thêm đồ mất cắp không thể lấy về, người không thể bắt, chẳng phải hoàn toàn vô nghĩa à?

“ Đồng ý, nhưng chúng tôi vẫn tra tiếp, tôi tin không chỉ chi đội trưởng Ngũ, mà cả dì Trương đều hi vọng chúng tôi tra tiếp “ Giản Phàm bình tĩnh chất vấn: “ Tằng Quốc Vĩ là cảnh sát, là tiền bối của chúng tắ, cô có biết con côi mà ông ấy để lại thành thế nào không? Tôi nói cho cô biết, chính như cô nói, tính cách phân liệt, tính cách càng lúc càng nóng nảy, cố chấp, thích đánh người, là nguyên nhân gì tạo thành? Chính như cô nói, cha mẹ đều mất vào tuổi vị thành niên, giả đình tàn khuyết, một cô gái đơn thuần mười bốn năm bôn ba khiếu nại thành ra như thế. Cô nghĩ chúng ta không cần có tí trách nhiệm nào sao?”

“ Cô nói không có ý nghĩa, tôi rất không tán đồng, lấy cái dục vọng khống chế của cô ra nói, có câu dục vọng vô tận, cái khuynh hướng này bành trướng tới mức độ nào cô biết không? Cô biết một người sau khi khống chế được tài phú và quyền lực, sẽ muốn khống chế cái gì không? Là mạng sống, mạng sống sờ sờ, vụ án này liên quản tới một hiềm nghi tự sát, chính là nghi phạm X lo chúng tôi phát hiện ra chân tướng, thiết kế vụ tự sát này, hơn ngữa cả vợ lẫn mẹ cợ của người ta cũng giết, chỉ còn lại một đứa bé chưa tròn một tuổi ... Cô có nhìn thấy người vô tội nằm trong vũng máu chưa? Có có thấy đứa bé bị chùm chăn thiếu chút nữa mất mạng, hiện giờ là cô nhi chưa? Nếu cô nhìn thấy rồi sẽ không nói những lời lạnh lùng như vậy đâu.”

“ Mà những thứ đó vì sao tạo thành? Là do chúng tắ, là do cảnh sát thất chức mà rằ, vì chúng ta thất chức khiến một tiền bối mất tích chịu tiếng oan 14 năm, để con gái ông ấy thành cô nhi, để chân tướng bị vùi lấp. Vì cảnh sát thất chức mà kẻ thủ ác càng ngày càng lộng hành, muốn làm gì làm nấy, coi mạng người như cỏ rác. Vì chúng ta thất chức mà cái vụ án đáng lẽ ra phải kết thúc từ lâu, nảy sinh ra người bị hại vô tội ... 14 năm rồi, giờ cô muốn đi nói trước mặt con gái Tằng Quốc Vĩ là, vụ án của cha cô, tra cũng vô nghĩa không?”

“ Không biết cô nói được không, chứ tôi không nói được, giờ tôi đã hiểu chi đội trưởng vì sao bao phiên muốn lật lại vụ án treo này, vì sao không từ thù đoạn lôi kéo tôi vào, vì sao dì Trương nghe tới tên Tằng Quốc Vĩ lại kích động như vậy ... Rất đơn giản, trừ chức trách của cảnh sát, chúng ta còn có lương tâm của con người, không phá được vụ án này, cả đời tôi sẽ bị lương tâm khiển trách.”

Mười mấy người trong phòng đều không nói ra được một lời, tựa hồ nghe được cả tiếng tim đập của nhau. Hồ Lệ Quân hiểu vì sao cảm giác Giản Phàm thay đổi rồi, đúng là thay đổi, không còn là tiểu nam nhân hèn nhát trốn tránh trách nhiệm chỉ muốn an phận nữa, mà đã thành nam nhân thành đại trượng phu dám vươn vai ra chống đỡ cả bầu trời rồi. Nhìn đôi mắt như có thứ gì đó đang lấp lánh sáng, là nước mắt hay là ánh lửa, dù là gì cũng khiến cô vừa si mê lại vừa hối hận đau lòng, nếu sớm biết thế này, cô thà để Giản Phàm mãi mãi là chàng đầu bếp ở đại đội một.

Đó là mâu thuẫn của con người.

“ Đi thôi Tiểu Cảnh, chúng ta tới không đúng lúc rồi.” Một lúc lâu sau Trương Anh Lan ôm ngực trái, nơi tim đang đập mạnh đứng dậy, nhìn Giản Phàm: “ Cám ơn cậu Giản Phàm, nếu có thể vì Tằng Quốc Vĩ làm chút gì đó, lương tâm tôi cũng được an lòng ...”

Cả đoàn người rời đi, Cảnh Văn Tú có chút bẽ mặt, Ngũ Thần Quảng không tỏ thái độ, có điều chủ nhiệm Ô giỏi đoán ý lãnh đạo, phát hiện ra chi đội trưởng vô cùng hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment