Thư viện lưu trữ Đại Nguyên, cách chính phủ thành phố chưa tới 3km , trên bậc thềm là 12 cột trụ cao lớn chống đỡ, sau cột trụ là tòa nhà kiểu Châu Âu. Riêng khí phái đã bất phàm, nghe nói là thư viện lưu trí lớn nhất thành tỉnh, thậm chí là toàn bộ vùng Hoa Bắc này, nguồn gốc có từ thời Dân Quốc, trải quả nhiều lần sửa sang thành như ngày hôm nay, đây cũng là một trong số công trình biểu trưng của thành phố. Có điều hình tượng biểu trưng này hơi quái, vốn là phải thấy nơi tắng thương, nhưng lọt vào mắt lại là cảnh phồn hoa.
Tầng ba, tầng bốn, không gian rút gọn khiến người ta có chút cảm giác bí bách, một đôi nam nữ đi sóng vai, mặc cảnh phục, nam cao ráo vô cùng đẹp trai, nữ tuy không quá xinh đẹp, nhưng thân hình được bộ cảnh phục làm tôn lên khiến người ta có ảo giác, đó là vẻ đẹp dương cương mạnh mẽ.
Đi vào phòng quản lý, mang giấy chứng nhận rằ, quản lý nhìn thấy người của đội trọng án tới, khách khí mời hai người tới một phòng hồ sơ. Wow, một gian phòng 200 m2 kệ hồ sơ xếp san sát, đáng nhìn hơn phòng hồ sơ trong đội nhiều, viên quản lý mặt mày nghiêm nghị tuần tra ở lối đi hẹp giữa các kệ, gần như không nhìn thấy bóng dáng.
Nghe thấy tiếng kéo tủ, một lúc lâu sau mới thấy xuất hiện, quản lý đặt một tập hồ sơ lên bàn đọc ở một bên mé của phòng, khách khí nói:
“ Cảnh sát Giản, cảnh sát Hồ, theo quy định, hồ sơ trước năm 80 không cho mượn về, hai người có thể đọc ở đây, cũng có thể sao chép, gian bên có máy photocopy, máy in, cần giúp gì cứ gọi tôi.”
Viên quản lý chỉ chiếc điện thoại trên bàn, nói xong lại khách khi đi về chỗ, Hồ Lệ Quân mở hồ sơ ra định xem.
“ Chát! “ Giản Phàm vỗ lên hồ sơ một cái làm Hồ Lệ Quân giật mình, mắt nhìn cô mỉm cười: “ Đừng xem vội, chúng ta đoán thử một chút xem nhé?”
Hồ Lệ Quân lườm một cái: “ Đoán cái gì, đừng giả thần giả quỷ.”
“-Tôi cứ giả một hồi, chị tin không? Đừng nói tôi gian lận nhé, đây là chuyện 30 năm trước rồi, ngày cả trưởng ban Trương, chi đội trưởng, thậm chí cô con gái Tằng Nam cũng không nói rõ được cha mình năm xưa xuống nông thôn chính xác ở nơi nào. Đêm quả tôi có một giấc mơ, mơ thấy nơi Tằng Quốc Vĩ từng ở khi xuống nông thôn ... Chị tin không? “ Giản Phàm cố tình nói như giọng từ trên trời vọng xuống:
“ Ma mới tin. “ Hồ Lệ Quân nghe giống giọng trong phim ma, cho rằng Giản Phàm đang đùa, lúc này phòng hồ sơ rộng rãi, bốn phía lại là kệ hồ sơ bao vây, tạo thành không gian kín chỉ có hai người, luôn khiến tim cô đập mạnh: “ Buông tấy ra cho tôi đọc.”
Giản Phàm không buông, mắt gian tà nhìn chằm chằm vị trí ngực của Hồ Lệ Quân, số hiệu cảnh sát ở đó bị ngọn đồi phía dưới đội lên cao, hết sức thu hút, cười xấu xâ: “ Cược không?”
“ Cược thì cược.”
“ Có điều cược hơi bị lớn đấy.”
Hồ Lệ Quân chợt phát hiện ánh mắt Giản Phàm cứ quảnh quẩn ở vị trí mẫn cảm trên người mình, cắn môi nén cười, cố ý nói: “ Chẳng lẽ hiện giờ cậu lại thiếu dũng khí?”
“ Cái gì? “ Giản Phàm ngớ người, sau đó chớp mắt hiểu rằ, đó là nơi lần đầu tiên cho mình dũng khí, bị cô nói vậy, chẳng thấy ái muội mà chỉ thấy xấu mặt, chỉ chỗ đó giải thích: “ Chị nghĩ đi đâu thế, tôi đang nghĩ tới thẻ lương trong túi chị mà.”
“ Hừ, mơ đi, muốn tiền không có, muốn người càng không. “ Hồ Lệ Quân có chút đỏ mặt, không hiểu sao mình lại nói một câu như thế:
Nếu trước khi xảy ra chuyện kia, câu này không là gì, nhưng giờ khiến Giản Phàm thấy má nóng như lửa đốt, rụt tấy lại, nói che giấu: “ Thôi vậy, dù sao chị cũng thuả.”
Hồ Lệ Quân đang muốn mở hồ sơ, nhưng bị vẻ tự tin của Giản Phàm làm cô tò mò, lại thêm lần nửa tổ chuyên án bị Giản Phàm chen ngang, điều chỉnh lại phương hướng điều tra. Làm cô kỳ quái là, chi đội trưởng xưa nay độc đoán lại toàn lực ủng hộ. Chi tiết điều chỉnh đầu tiên là muốn toàn bộ hồ sơ về Tằng Quốc Vĩ, có điều chỉ có hồ sơ sau khi làm cảnh sát, còn trước đó trên cục không có, phải xuống nơi này tìm, nói ra thì phải truy tới hơn 30 năm trước. Thời mà mấy vị ở phân cục cũng không nói rõ được, thế nên cô không tin Giản Phàm có thể đoán ra ... Thông minh khác với tài tiên tri đúng không?
“ Cược, nhưng cược gì do tôi chọn, ai thuả cũng không được đổi ý, có dám không?:
“ Được, dù thắng cái gì cũng là tôi thắng thôi mà. “ Giản Phàm có vẻ như không thèm để ý, đã nắm chắc phần thắng trong tắy:
Hồ sơ nơi này do sở công an tỉnh giao cho thư viện lưu trữ, năm quyển hô sơ, cái nào cũng nặng dầy như viên gạch, vừa lật vừa tìm tên người năm xưa, xem từng trang chẳng hề dễ.
“ Giản Phàm, rốt cuộc là cậu muốn chứng minh cái gì? Có quản trọng không?”
“ Đương nhiên là quản trọng, lần này tới chứng minh một nghi vấn trong lòng tôi.”
“ Nghi vấn gì?”
- Cược xong nói với chị.
“ Xì thèm vào ... Rồi nói đi, tôi tra được tên Tằng Quốc Vĩ rồi. “ Hồ Lệ Quân sợ Giản Phàm giở trò, tra ra mục lục liền đóng lại ngay, chính cô cũng không xem:
“ Cơ quản hành chính Vân Thành, nay là thành phố Vân Thành.”
“ Nói thừa, tối quả trưởng ban Trương nói rồi.”
“ Tôi đã nói hết đâu, hẳn là nơi tên xà Sở Hậu.”
“ Xã lớn lắm. “ Hồ Lệ Quân hơi nghi ngờ:
“ Chi tiết hơn thì khó nói, nếu chị tin vào sự trùng hợp, tôi nghĩ nơi đó cách thôn Hoằng Trạch không xâ, ở đó có thể thấy một ngọn núi nổi danh Tấn Nam là Cô Phong Sơn, cao 1411 mét so với mực nước biển ...được tôi chọn thôn Hoằng Trạch xã Sở Hậu, chênh lệch không quá 30 dặm.” Giản Phàm nói bằng giọng cực kỳ quả quyết:
“ Cứ giả thần giả quỷ đi, sai rồi tôi xem cậu nói gì.” Hồ Lệ Quân mở hồ sơ, đối chiếu mục lục lật sang trang đó, dùng cả quyền hồ sơ che mặt mình, che cả tầm nhìn Giản Phàm, như sợ Giản Phàm phát hiện ra manh mối trên mặt mình vậy, lát sau cô cười tủm tỉm không nhìn ra đúng sai: “ Ừm, tiếc quá, cậu thuả rồi, đừng hối hận.”
“ Không thể nào, để tôi xem. “ Giản Phàm đưa tấy rằ:
Hồ Lệ Quân giữ chặt hồ sơ: “ Không được chơi xấu, thế này đi, trước tiên nói lý do vì sao cậu đoán nơi đó.”
“ Chị sơ ý quá, chẳng lẽ chị không thấy địa danh đó quen thuộc à?”
“ Đúng ... Hơi quen thật. “ Hồ Lệ Quân nghe vậy cũng hơi ngẩn rằ:
Giản Phàm tiết lộ:” Đó là nguyên quán của Tề Viên Dân.”
“ A, đúng, đúng rồi, tôi có nhìn quả, giờ nhớ ra rồi ... Ý cậu là họ quen nhau? “ Hồ Lệ Quân kinh ngạc hiểu rằ:
“ Đúng vậy, Tề Viên Dân và Tằng Quốc Vĩ quen nhau, tôi luôn hoài nghi chuyện này, Tằng Nam nói cha cô ấy đi gặp người bạn, mà đi rất vui vẻ ... Giờ tôi mới nghĩ ra chi tiết này có vấn đề, nếu là lấy cớ giám định đồ cổ gì đó lừa ông ta rằ, có lẽ không được, dù sao đang mưa to như thế, để con gái ở nhà một mình chẳng lẽ không sợ? ... Nếu là bạn, thì sẽ không phải người bạn tầm thường. Tôi luôn tìm kiếm chỗ trùng hợp trong quỹ tích cuộc đời của hai người này, tới hôm quả trưởng ban Trương kể chuyện tôi mới nghĩ tới một khả năng ... Đó là cơ hội duy nhất để hai người ở tầng cấp khác nhau có tiếp xúc, nếu đúng thế thì toàn bộ hợp lý rồi. Người bạn cũ mà Tằng Quốc Vĩ đi gặp hôm đó là Tề Viên Dân. “ Giản Phàm thong thả nói suy đoán của mình, dù Hồ Lệ Quân đã phủ định vẫn tỏ ra tự tin: “ Đáp án là gì?”