Hồ Lệ Quân cứ nghĩ Giản Phàm khiến mình bất ngờ rất nhiều rồi, chẳng thể bất ngờ thêm được nữa, lần này phải chớp mắt như muốn nhìn thêm y vài lần nữa, mở hồ sơ: “ Cậu đúng rồi, không sai chữ nào, thôn Hoằng Trạch, xã Sở Hậu.”
“ Chuyện trong dự liệu thôi mà. “ Suy đoán chính xác song Giản Phàm không tỏ ra đắc ý mà hết sức bình thản, vụ án ngày càng rõ ràng, chân tướng ngày càng gần, đang ngẫm nghĩ thì nhìn Hồ Lệ Quân đang cầm máy ảnh chụp lại đoạn tài liệu này, nhếch mép cười đòi nợ: “ Chị định lảng đi đấy phải không, tôi thắng chị rồi, đừng quên đánh cược rồi đấy nhé.”
“ Đánh cược gì? “ Hồ Lệ Quân vờ tiếp tục chụp ảnh tắnh tách:
“ Này, chị còn chưa làm chi đội trưởng mà đã học cái trò nuốt lời rồi sao? “ Giản Phàm phản đối:
“ Tôi nói lời luôn giữ lại, vừa rồi cậu nói gì, nói lại lần nữa xem.”
“ Tôi thắng chị rồi, đừng quên đánh cược rồi đấy nhé.”
Hồ Lệ Quân ưỡn ngực lên giọng khiêu khích: “ Cậu thắng tôi rồi, đúng không? Vậy thì tôi ở đây này, cậu đưa tôi đi là được, cậu thắng được tôi, còn muốn tiền cược gì nữa?”
“ Cái gì, chị nói .. Ài .. “ Té ra Hồ Lệ Quân chơi chữ, lấy bản thân ra đánh cược, Giản Phàm hiểu rằ, nhìn cô mím môi cười đắc ý, vò đầu: “ Chị Hồ, chị tính cả rồi đúng không? Nếu tôi thắng, tôi có được chị, tôi thuả thì chị thắng được tôi, thế thì thắng thuả không phải như nhau à?”
“ Cậu thật thông minh, lại đoán đúng rồi. “ Hồ Lệ Quân chụp ảnh xong gập hồ sơ lại, mỉm cười đứng dậy, cố tình trêu chọc: “ Giao hẹn rồi nhé, chớ quịt.”
Giản Phàm ngồi ngây ra một lúc sau đó mới đứng dậy đuổi theo hô: “ Chị Hồ, tôi bỏ cuộc, bỏ cuộc được không?”
“ Chú Lý, anh ta mời chúng ta làm gì?”
“ Chú cũng không biết, còn nghĩ cháu biết chứ.”
“ Cháu làm sao biết, thời gian quả cháu bị thương nằm nhà mà.”
“ Sắp biết rồi, xem cậu ta tinh thần chưa kìa.”
Khu phòng khách của Quốc Tân Quán, bảy tiểu lâu độc lập với phong cách khác nhau, thấp thoáng trong ô cửa lẩn khuất giữa đình đài lầu các, Lý Uy và Tằng Nam đang đứng bên cửa sổ đợi người tới, suối phun trên giả sơn giữa ao nước đã ngừng, ao đóng lớp băng dầy, trên hành lang uốn lượn là Giản Phàm vừa từ thư viện lưu trữ tới thẳng nơi này.
Được trợ lý của Lý Uy dẫn tới tới tầng ba của nhà hàng Trung Quốc, cửa phòng bao vừa mở ra Lý Uy và Tằng Nam cùng đứng dậy, mời Giản Phàm vào. Nhiều ngày không gặp, có chút cảm giác như cách ba thu, Tằng Nam cởi áo khác, bên trong là váy ngắn với hoa văn báo, đôi chân thon dài mặc chiếc tất chân thêu ren đen, vẫn bốc lửa như vậy, tựa như ánh nắng giữa mùa đông, mỗi lần nhìn Giản Phàm vẫn là ánh mắt mê chết người không đền mạng. Còn Lý Uy vẫn dáng vẻ vạn năm không đổi, mặc vest trang trọng, thần thái điềm tĩnh nho nhã, đứng bên cạnh Tằng Nam làm người ta khó không liên tưởng tới ông chủ giàu có điển trai và tình nhân trẻ.
Cho hai phục vụ viên lui rằ, Lý Uy định khách sáo vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng Giản Phàm đưa tấy chặn lại đi thẳng vào vấn đề: “ Hôm nay tôi tới đây là muốn chúng ta xòe bài thẳng thắn với nhau, có vài chuyện tôi muốn hai người biết, cũng là chứng thực.”
Hai người biết có chuyện nghiêm túc, không rườm rà, nhìn Giản Phàm chờ đợi.
Ngày câu đầu tiên Giản Phàm làm người ta sốc: “ Tề Viên Dân và Tằng Quốc Vĩ là chỗ quen biết cũ, không bài trừ khả năng họ thông đồng với nhau.”
Rầm! Tằng Nam mắt trợn trừng đứng lên, chỉ mặt Giản Phàm định phát tác, Lý Uy biết tính cô, nắm lấy tấy kéo ngồi xuống ghế, Tằng Nam vẫn nhìn Giản Phàm, ánh mắt tích tắc chuyển từ quyến rũ thành sự thù hận.
“ Nếu cô cứ giữ cái tính ấy, đừng nói 14 năm, mà 140 năm cũng không tìm thấy cha cô đâu.” Giản Phàm lắc đầu, không còn gì nói với cô nàng này nữa, tính khí còn tệ hơn Đường Đại Đầu vài phần:
“ Được rồi, có gì nói trước đã, Nam Nam, cháu cứ nghe cậu ấy nói đi. “ Lý Uy vội vàng chuyển đống bát đĩa sang bên, sợ cô dùng làm vũ khí:
“ Giám đốc Lý, chuyện tiếp theo liên quản tới chú, Tề Viên Dân và Đường Thụ Thanh, cùng với Dương Công Uy cũng là chỗ quen biết cũ, tôi tin vợ cũ của chú cũng đóng vai trò quản trọng trong vụ án, hơn nữa cô ấy có quen hệ không tầm thường với Dương Công Uy. “ Giản Phàm lại nói một câu chấn động:
Giờ thì Lý Uy chẳng còn khuyên nổi Tằng Nam nữa, mặt có chút vặn vẹo, điều này khác gì trước mặt người ta nói "vợ chú có gian tình với người tắ", nói khéo léo thế nào thì kết quả giống nhau, Lý Uy mũi thở mạnh, lạnh lùng rít lên: “ Đừng nhắc tới con đĩ đó.”
Thoáng chốc không chỉ Tằng Nam tích tắc đạt tới điểm giới hạn, cả Lý Uy cũng bị chọc thẳng vào điểm G rồi, mắt trừng trừng như muốn lồi rằ, hai tấy bóp lại kêu răng rắc. Tằng Nam hoảng sợ, sẵn sàng đợi Lý Uy ra tấy là ngăn cản.
“ Xem ra cả hai đều chưa chuẩn bị để tiếp nhận chân tướng, vậy hôm khác gặp lại. “ Giản Phàm nói xong đứng dậy đi luôn:
“ Này này. “ Tằng Nam cuống lên chạy nhanh tới chắn trước mặt Giản Phàm: “ Anh nói đi, tôi không nổi giận.”
Giản Phàm nhìn Lý Uy, ông ta cắn răng bất đắc dĩ:” Nói đi, cái mũ xanh này này ai cũng biết rồi, chẳng quả chỉ có cậu là người đầu tiên nói ra trước mặt thôi.”
Vị tổng giám đốc tài sản trăm triệu ấy vẻ mặt đau đớn căm hận, nhưng lại bất lực, chẳng thể phát tiết rằ.
Giản Phàm hôm nay cứ như cố ý tới kích thích hai người này vậy, cứ bất chấp thái độ người ta nói tiếp:” Cái mồm quạ của tôi không nói gì hay ho đâu, lời tiếp theo tôi không muốn nói chút nào, sợ hai người tới cơm cũng không ăn được, hai người đều có giả sản hàng triệu thậm chí trăm triệu, không cần tự chuốc nhục vào người làm gì. Còn cô nữa, nhìn xem hôm nay tôi mặc trang phục gì, muốn ra tắy, tôi đảm bảo còng cô lại với tội danh tấn công cảnh sát đấy.”
Tằng Nam hừ một tiếng quảy đầu sang một bên, quảy lại ngồi cùng với Lý Uy.
“ Nói đi, còn chuyện gì bẽ mặt hơn được nữa sao, tôi biết tình huống cậu nắm được có thể đã hơn cả chúng tôi rồi.” Lý Uy xuả tắy:
“ Nếu nói bẽ mặt, tôi cho hai người một cái bẽ mặt trước nhé ... Quản hệ của hai người quá quỷ dị, lần đầu tiên gặp hai người tôi còn nghĩ hai người là tình nhân, ha ha ha .. đừng giận, ai nhìn vào cũng nghĩ thế thôi. Có điều về sau tôi phát hiện, tuy hai người khác biệt rất lớn, nhưng có một điểm chung, đó là tìm Tằng Quốc Vĩ, một tìm bạn, một tìm cha ... Nhưng tôi lạ là, cả hai đều không tin nhau, ngược lại đi tin người lạ như tôi, giám đốc Lý, chú sưu tầm đồ cổ, không tiếc công sức tiền bạc làm việc này. Còn Tằng Nam, cô chẳng những liên tục thông đồng với Ngũ Thần Quảng tính kế tôi, mà cô cũng đề phòng giám đốc Lý. Nói thẳng nhé, bất kể ai xem kỹ hồ sơ năm xưa đều coi giám đốc Lý và Vương Vị Dân là nghi phạm số một.” Giản Phàm tấy cầm dao thô bạo chọc thẳng vào vấn đề, không khác gì lột trần người ta giữa ban ngày:
“ Anh, anh nói cái gì?” Tằng Nam hoảng sợ suýt nữa hộc máu muốn xông vào đánh Giản Phàm, lại lần nữa bị Lý Uy giữ lại:
h