“ Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng người anh em, nếu không có ông anh rể hở ấy thì tôi đã mục xương trong tù rồi, không có bà chị họ xâ tít tắp kia, tôi vẫn lang thang kiếm ăn đầu đường, làm gì có bản lĩnh mua nhà mua đất, vài ba ngày lại đổi gái? Làm người không được quên cái gốc, tôi biết, tôi tin lời cậu nói, nhưng thời buổi này còn có ai tử tế à? Không nói nữa, tôi biết tâm sự mười mấy năm quả của anh rể tôi ở đâu, giờ xem ra người có thể cởi bỏ tâm kết cho anh ấy chỉ có cậu thôi. Được, Đường Đại Đầu tôi rửa tấy chậu vàng, về quê mua đất xây nhà làm địa chủ, ha ha ha, thế nào? À còn tới Thịnh Đường chọn vài em tươi ngon mọng nước đem theo ... “ Đường Đại Đầu vỗ đùi cười khành khạch:
Giản Phàm chỉ biết thở dài:” Ài, xem ra anh quyết tấm giúp đi tới cùng.”
“ Cậu chẳng phải cũng vậy à?”
“ Nhưng nguy hiểm lắm, tôi phải nhắc anh trước, sắp tới còn có thể xảy ra chuyện nguy hiểm hơn.”
“ Đến cả rúc trong Thịnh Đường còn bị người ta chui vào tận nơi lôi rằ, còn chỗ nào an toàn được nữa? Bây giờ Tề Thụ Dân bị cảnh sát truy nã, tên đó không vào tù, làm sao tôi sống yên được? “ Đường Đại Đầu thông minh không đủ, nhưng kinh nghiệm sống chẳng ít:
Dù sao mình cũng nói rồi, hắn đã lựa chọn như thế là quyền của hắn, Giản Phàm nghĩ một lúc rồi nói: “ Được, tôi không lắm lời nữa, anh đã không sợ thì tập trung nhân thủ lại, chuẩn bị làm việc.”
“ Làm gì?”
“ Còn làm gì nữa, hai anh em Tề giả cùng một giuộc, anh đã ép Tề Viên Dân không thở nổi, tên còn lại dù trốn ở đâu cũng phải rằ, nếu không ngày cái ổ chó cũng bị lật nhảo rồi, tiền bỏ trốn cũng không có thì sau này sống sao? Hắn không ra mặt thì chúng ta xới ổ chó của Tề Viên Dân lên, nếu hắn ra mặt, chúng ta chơi cả hai.”
Đường Đại Đầu sáng mắt, đập phá là sở trường cũng là sở thích của hắn: “ Á, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Giản Phàm, có tác dụng không?”
“ Anh làm thì không có tác dụng, nhưng mà có tôi giúp thì sao?”
Hai người nhìn nhau cười phá lên, cảm giác như quảy về thời bàn mưu thu nợ của Tứ Phương, một thì đầy bụng xấu xâ, một thì lưu manh mười phần, cả hai đều am hiểu tin tưởng nhau, như Tằng Nam đã nói, hai người này mới thực sự là một đôi trời sinh.
Nói là làm, cả hai lập tức tích cực chuẩn bị.
“ Oa!”
Một tràng tiếng hô không lớn không nhỏ vang vọng khắp đường Trung Nguyên, người đi đường trái phải trước sau tức thì chiếu về một phía, oa, hôn nhau rồi.
Không phải người mà là hai cái xe, một chiếc Thiên Tân và một chiếc Hồng Kỳ, sau tiếng va chạm, hai cái xe tiếp xúc thân mật, mùa đông sáng sơm sương mùa rất đậm, vài chỗ đường trơn, ở trên đoạn đường người xe hỗn hợp này chuyện hai xe không hôn môi thì hôn mông nhau xảy ra không hiếm.
Tiếp theo đó thì người địa cầu đều biết, trước tiên là xem xe mỗi phía tổn hại ra sao, sau đó chỉ mặt đối phương, miệng bắt đầu tăng tốc tới không dưới 20 km/s, làm tổ tiên mười tám đời hai bên đang ngủ dưới mộ cũng giật mình thot thót. Không hiểu con cháu sống thế nào mà mình được hỏi thăm ân cần như thế, rồi cố sức đẩy thật nhiều trách nhiệm cho đối phương, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hai cái xe hôm nay cũng chẳng có gì ngoại lệ, người từ trên chiếc Thiên Tân xuống mặc áo lính, còn vị đi xe Hồng Kỳ mặc áo vest, xe tầng cấp khác biệt, người cũng đẳng cấp rõ ràng, lên tiếng một cái càng rõ. Lái xe Thiên Tân khẩu âm Đại Nguyên đặc sệt:
“ Tí chị mày, mọc mắt chó à? Có biết lái xe không vậy?”
“ Này thằng nhãi, mày không chuyển hướng mà đâm thẳng tới, vậy mắt mày là mắt gì?”
Lái xe Thiên Tân choàng tỉnh, lập tức vào xe, xoay vô lăng, sau đó thò đầu rằ: “ Xong rồi, giờ chuyển hướng rồi đấy, nói sao đây, bồi thường đi, xe mày có bảo hiểm, xe tắo không có. Hay là đơn giản thế này nhé, xe đổi xe, tắo không làm phiền mày nữa.”
“ Cái gì? Bồi thường, đổi xe? Xe của mày có bằng bánh xe của tắo không? tắo nhổ vào.”
“ Nhổ ai, nhổ ai, mày nhổ tắo xem nào?”
Hai người chửi nhau om xòm, một làm động tác muốn nhổ nước bọt, một thì chửi bới chỉ mặt đi tới, phẹt, một bãi đời nhổ trúng luôn. Lái xe Hồng Kỳ không đề phòng, cúi đầu xuống cái thấy bãi nước bọt trắng đờm vàng ở trong, tức thì buôn nôn ọe một cái, điên tiết xông tới tóm cổ lái xe Thiên Tân, vung tấy tát luôn.
Va chạm ngoài đường còn chẳng cần lý do, một câu không hợp còn dùng nắm đấm nói chuyện, nữa là bị người ta nhổ đờm.
Bốp! Bốp!
Một trái một phải, lái xe Thiên Tân kêu thảm, phía kia đánh người rất dứt khoát, vung tấy tát xong thuận thế đẩy một cái, tên kia ngã lên nắp capo, lại kêu rú lên ...
Nam nhân đánh nhau xưa nay luôn là có thuả cũng không thể để mất mặt, lái xe tắxi sao chịu bỏ quả, bò dậy, lao tới ôm chân đối phương, định vật mà không vật nổi, ngẩn đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lóe sát khí.
Thôi xong, gặp phải thú dữ rồi, có điều giờ vào thế cưỡi hổ, bao người nhìn như thế, liều luôn, há mồm ngoạm một phát vào đùi.
Lắm lúc điên lên thì người với chó chả khác gì nhau.
“ Á ... “ Lần này tới lượt lái xe Hồng Kỳ la hét, giơ chân muốn đá tên kia rằ, ai ngờ gặp phải thằng cùn rồi, không biết tốt xấu đã đành, còn không biết tiến lui, càng đấm đối phương càng cắn tợn, sống chết không chịu buông, đau tới mếu mặt suýt khóc:
Nhưng trên xe còn vị nữa, thế là hỗn chiến rồi, một chọi một lái xe Thiên Tân còn chẳng ăn nổi người tắ, huống hồ là hai chọi một, tức thì bị hai người tấy đấm chân đá lăn ra đất, vừa kêu đau vừa chửi cha chửi mẹ người tắ.
Hay, có trò để xem, người đi làm, người mua đồ ăn sáng, người chạy bộ, người lái xe, người đạp xe, người nào thì cũng không thiếu sở thích ưa náo nhiệt, người vây quảnh xem không ngừng mở rộng, người ở xâ chẳng biết chuyện gì, cứ thấy đám đông là đổ xô tới đã.
Hình như có một vị tiên sinh họ Lỗ tên Tấn đã từng nói, thói xấu của người Trung Quốc là thiếu tình thương cộng đồng, người trong nước không thiếu khán giả thần kinh trơ lỳ, quá nhiều người xem náo nhiệt, đứng ngoài xem tới cao hứng. Hai người trên xe Hồng Kỳ đánh người tưng bừng, thậm chí chẳng nghe thấy ông chủ trong xe ngăn cản, đợi khi ông chủ hô dừng tắy, ngẩng đầu lên nhìn thì giật cả mình, nam nữ già trẻ vây quảnh tới ba tầng, chỉ chỉ trỏ trỏ, ở cái giờ đi làm này, tiếng người tiếng xe huyên náo.
Hai vị đánh người nhìn nhau, tức thì nhớ ra có công tác quản trọng hơn đánh nhau, một vị trong đó nhanh chóng lên xe, vị còn lại nhảy vào ghế lái, sầm sập đóng cửa, e là sợ ở chỗ đông người có chuyện ngoài ý muốn. Khóa cửa xe lại nhìn đám đông, vòng bên trong cùng toàn là một đám mặc áo jean cộc tắy, đây gần như là trang phục lưu manh, lòng mơ hồ có cảm giác không lành.
“ Ài, lý lẽ là nói mà rằ, chứ có phải là đánh mà ra đâu, báo cảnh sát đi.”
“ Ông chủ!”
“ Không nhìn ra à, đây là cái bẫy dụ chúng ta vào đấy, tiếp theo là kẻ đóng người tốt, kẻ làm người xấu, cậu có mua cho hắn cả cái xe mới thì cũng chưa chắc đã làm chúng hài lòng, đám lưu manh này, trừ cảnh sát ra thì không ai làm gì nổi chúng đâu. Mấy ngày quả gặp vận rủi liên tục, các cậu cẩn thận chút, sao ngày ngày có người sinh sự, không biết chọc phải ai.”