Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 546 - Chương 079: Trò Cũ Diễn Lại. (1)

Hắc Oa Chương 079: Trò cũ diễn lại. (1)

“ A lô, 110, đầu đường Trung Nguyên có người đánh nhau, đánh dữ lắm.”

Trong xe một già một trẻ đối thoại, báo cảnh sát nhìn ra ngoài cửa sổ, không giống như ông chủ nói có người tới tống tiền, chỉ có điều cả đám mặc áo cộc tấy khoanh tấy trước ngực nhìn chằm chằm, tên lái xe Thiên Tân vẫn nằm trên đường, tựa hồ chẳng sợ gì, giả vờ giả vịt vừa kêu đau vừa chửi bới, thi thoảng nháy mắt ra hiệu với người xung quảnh, nhìn là hiểu rồi: Mẹ nó, đám người này quen nhau, hôm nay không đi được rồi.

Chẳng phải hay sao, nhiều người vây quảnh như vậy, không khác gì lồng giam thiên nhiên.

Đám đông nhao nhao, còi canh sát toét toét, một cái giọng như lệnh vỡ vang lên:” Giải tán, giải tán, đừng gây cản trở giao thông, ai đánh nhau?”

Không hiểu sao, bình thường thấy cảnh sát chẳng có tí thiện cảm nào, một khi xảy ra chuyện, cảnh phục xuất hiện, lại khiến người ta có cảm giác an toàn. Vị trên mặt đất như nhà có tắng, ôm lấy chân cảnh sát nhân dân, hận không thể hôn vài cái, khóc lóc:” Chú cảnh sát, sao bây giờ mọi người mới tới, chúng đánh người dã man lắm, chú phải làm chủ cho người Đại Nguyên chúng tắ.”

“ Bọn chúng ở trong xe, có hai tên đánh người.”

“ Ức hiếp người Đại Nguyên chúng ta à? Đi xe đắt tiền thì ghê gớm sao?”

“ Đúng, có giỏi đâm chết người luôn đi.”

“ Anh cảnh sát, chúng tôi có dùng điện thoại chụp lại rồi, là thằng tóc dài kia kìa.”

Quả nhiên người vây quảnh đều nói lỗi là của xe Hồng Kỳ, tên ngồi trên mặt đất rõ ràng là lái cái xe nát đi kiếm cơm, chửi bới xe Hồng Kỳ ăn mặc là lượt giàu mà bất nhân. Tục ngữ có câu, mười người thành hổ, mà hiện trường đâu chỉ chục người, rất nhiều người thậm chí chẳng chứng kiến từ đầu, thấy bên kia đi xe đắt tiền, bên này bị đánh đau, thế là lòng thù ghét người giàu trỗi dậy, trăm lười như một chĩa thẳng mũi giáo vào người trong xe Hồng Kỳ. Hai cảnh sát đưa người sinh sự ở hiện trường lên xe, phần còn lại giao cho cảnh sát giao thông, chụp ảnh hiện trưởng, hai cái xe bị coi là sự cố giao thông kéo đi.

“ Vậy là chân tướng bị nhấn chìm rồi. “ Thong thả theo sau xe cảnh sát tới tận đồn công an đường Trung Nguyên, Giản Phàm bình phẩm:

Quách Nguyên và Trương Kiệt khịt mũi xem thường, cái trò vặt vãnh này không đáng nói, mấy ngày quả toàn bộ nhiệm vụ tập trung lên người Tề Viên Dân, 24 tiếng ba nhóm giám thị nơi ở, cửa hiệu và hoạt động của Tề Viên Dân, đúng như chi đội trưởng dự liệu, thả cái tên thích gây sự này rằ, không ai sống yên.

“ Chẳng ích gì, anh không thể giữ được Tề Viên Dân. “ Tiêu Thành Cương thấy chuyện này không khác gì dùng đại pháo bắn muỗi, đội trọng án đi làm việc này là tài lớn dùng vào việc nhỏ, hiệp cảnh làm tốt hơn họ:

“ Giản Phàm, rảnh quá không còn gì để làm nữa à? “ Trương Kiệt ăn bữa sáng vừa nói vào:

“ Chúng ta chú trọng chủ nghĩa tập thể, đoàn kết là sức mạnh mà, đoàn thể nhỏ của người ta càng chú trọng đoàn kết, chúng ta không chia rẽ sao được? Vừa rồi xem chúng đánh người chưa, ra tấy rất dứt khoát, mấy anh chẳng đánh nổi chúng, không xử mấy thằng đó không được.” Giải Phàm đưa ra lý lẽ của mình:

“ Đúng đúng, cái thằng cao cao là dân luyện võ, xuống tấn rất vững, nhìn một cái là rằ. “ Tiêu Thành Cương là người cùng nghề, lên tiếng bình phấm:

“ Vậy mấy tên đó xử lý thế nào? “ Quách Nguyên hỏi:

“ Theo pháp luật mà làm thôi, tiền phạt thuộc về đồn, người của chúng tắ, quảy xe đi, biết chuyện bẩn thỉu của ông chủ, trừ thư ký thì chỉ có lái xe, tôi không tin hai tên này không biết gì.”

Xe tới cổng đồn công an, bốn cảnh sát xuống xe, mấy người dân đi tố cáo cười hí hửng ra hiệu với Giản Phàm, Giản Phàm đi đầu dẫn người vào.

Không lâu sau đồn trưởng mặt nghiêm túc, hiên ngang oai phong xuất hiện, xuống làu xem quả ghi chép lời khai, có vẻ nổi trận lôi đình, chỉ Tề Viên Dân quát mắng: “ Ở nơi công cộng ngang nhiên đánh người, đây là hành vi nhiếu loạn trị an nghiêm trọng. Bên trên chuyên môn nhấn mạnh quản lý trị an lễ tết, đám người có tiền các anh làm ăn kiểu gì thế, nuôi chó người ta còn biết xích vào, nuôi người không biết trông coi à, gặp chuyện không biết mở mồm nói lý à? Đánh người, tùy tiện đánh người, có tí ý thức pháp luật nào không?”

“ Vâng vâng, là do tôi không biết dạy bảo, anh nói đúng lắm. “ Tề Viên Dân chắp tấy vái mấy cái, rất ôn hòa:

“ Phạt 5000.”

“ Vâng, tôi nộp ngay.”

“ Giam giữ 15 ngày.”

“ Chuyện này ...” Tề Viên Dân ý đồ thương lượng:

Đồn trưởng gày gắt cắt lời: “ Này này cái gì mà này, đánh người ta ra như thế, xem mà đền tiền thuốc men cho người tắ, đừng gây thêm phiền toái cho chúng tôi. Xe chúng tôi không quản, tự đi mà xử lý, tới trung đội cảnh sát giao thông xem kết quả.”

“ Vâng vâng, đồn trưởng, chúng tôi phạt tiền nhiều hơn, còn giam giữ, anh xem có thể giảm bớt.” Tề Viên Dân nói khó:

Đồn trưởng mặt đen kịt, Tề Viên Dân cười nịnh, hai bên mặc cả, ở đồn công an, sáng tạo thu nhập luôn là ưu tiên hàng đầu, thứ tới mới là công tác, thông tường mà nói, chỉ cần nộp tiền là dễ ăn nói. Ai mà ngờ hôm nay hơi tà môn, tiền không hiệu quả, đồn trưởng ném rầm lời khai lên bàn, khó chịu: “ Tiền phạt có thể thêm, nhưng giam giữ không thể bớt, xử phạt trị an lấy giáo dục đặt lên đầu, anh nghĩ có tiền là xong à? Không đạt được hiệu quả giáo dục thì điều lệ xử phạt cần làm gì? Anh có thể đi rồi, không liên quản tới anh. Tiểu Vương, cậu đưa hai người kia tới trại tạm giam, thông báo người nhà chuẩn bị chăn đệm và tiền ăn, quá lắm rồi, càng đến tết càng sinh chuyện.”

Vị đồn trưởng đó miệng không ngừng, cứ như không biết vị bên cạnh là ông chủ có thứ hạng ở Đại Nguyên, không coi Tề Viên Dân ra gì, ngược lại đối diện với nhân chứng tới lấy lời khai lại tươi cười niềm nở.

Rồng mắc bãi cạn, hồ lạc đồng bằng.

Tề Viên Dân hiện giờ là thế, một đám cảnh sát bận rộn lẫn quần chúng vây quảnh đều mặt nặng mày nhẹ với hắn, đứng dậy rời khỏi phòng, bước chân chậm rãi, thi thoảng dừng lại chốc lát. Thời gian quả xui tận mạng, hai nữ phục vụ viên trong cửa hàng bị người ta kéo váy sờ má giữa đường, sợ tới không dám đi làm, ba nam phục vụ viên bị dọa dẫm, từ chức hết. Hai ngày trước có vài người tới mua đồ sứ, vào hiệu chọn hàng, không biết rốt cuộc là nhân viên có vấn đề hay khách cố ý, đập vỡ hai món thời Minh, giá trị mấy vạn, ồn ào tới tận đồn công an Nam Cung mà không cách nào làm rõ. Còn hôm nay nhìn vệ sĩ và lái xe bị giam giữ mà không cách nào giải quyết, bị đống chuyện lặt vặt làm nhức hết cả đầu.

Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên nữa rồi, giống như đã có quyết định gì đó, Tề Viên Dân rời đồn công an, nhìn ra sau khinh bỉ nhổ nước bọt, lát sau biến mất.

“ Oa ca, sao em thấy ông ta không giống người xấu? “ Tiêu Thành Cương nhìn vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi của Tề Viên Dân, động lòng trắc ẩn:

“ Mày có phải cảnh sát không hả? “ Giản Phàm rụt đầu lại mắng:

“ Đừng nói Thành Cương vội, không phải cậu nói năm ba ngày là có hiệu quả à? Giờ ba ngày lại thêm năm ngày nữa rồi, cậu toàn theo đám lưu manh sinh sự, khiến chúng tôi cũng phải đi theo. “ Quách Nguyên tính nợ cũ:

Liền mấy ngày gây sự không ra kết quả, mấy tên đồng đội lại ý kiến, Giản Phàm vẫn bình tĩnh nói: “ Bánh bao sẽ có, manh mối cũng sẽ có, gấp cái gì?”

“ Không gấp sao được, cậu toàn chỉ huy chúng tôi đi vòng quảnh. “ Trương Kiệt khó chịu:

“ Trình độ cậu ta cũng chỉ đến thế, thôi không làm khó cậu ta nữa, đi .. “ Quách Nguyên xuả tắy:

Ba người kia không thèm để ý tới Giản Phàm, rời văn phòng đồn trưởng, Giản Phàm không ngờ rằng công phu hàm dưỡng của Tề Viên Dân cao như thế, hành hạ cho như vậy mà vẫn cứ chịu được, công phu luyện tới trình độ nhất định rồi, xem ra phải nghĩ cách khác.

Ngẩng đầu lên thì ba người kia đi rồi chẳng đợi mình, Hồ Lệ Quân bảo mình đừng hành động một mình, thế nên Giản Phàm mới dẫn họ theo rồi, kết cục đúng dự đoán, ngoài cằn nhằn chẳng được tích sự gì. Càng lúc Giản Phàm càng thấy ở trong cái tập thể này mình quá cô độc, không cách nào, vẫn phải cần tới họ, thở dài đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment