Chợ đồ cổ Nam Cung, càng gần Tết thì càng náo nhiệt hơn vài phần, náo nhiệt gần như có chút gấp gáp rồi.
Thời buổi này có gì không gấp, suốt ngày đọc tin, nghe đồn ai đó chơi cổ phiếu tài sản đột nhiên trong một đêm tăng vọt mấy lần, ai không thèm đỏ mắt, ở cái thành phố phù hoa này, không chứa những người không gấp gáp, ai có thể bình tâm lại, kiên nhẫn làm gì đó, tất cả cứ bị dòng lũ tiền bạc ào áo kéo đi, khiến cả người bình thường cũng gấp gáo theo.
Tề Viên Dân xuống xe hòa vào đám đông đi bộ về cửa hiệu, không giống mọi khi ngồi ở trong xe ung dung nhìn hết muôn vẻ thế gian, giờ bước chân có hơi vội vàng, mấy lần va chạm vào người khác hoặc bị người khác chạm phải, vội vàng nói vài câu xin lỗi rồi đi tiếp. Mấy nhân viên cửa hiệu bị người ta xử từng người một, giờ tới lượt vệ sĩ lẫn lái xe đều bị giam, khủng hoảng càng thêm vài phần.
Khủng hoảng là bởi vì không biết đối thủ là ai, tới từ đâu, vì sao lại đắc tội với người tắ.
Trong cửa hiệu, dưới tấm biển chữ vàng của Tề Nguyệt Các, Tề Viên Dân nhìn mà lòng giật thót, mấy tên thanh niên hùng hổ đứng đó, giống hệt đám thủ hạ của Tiết Kiến Đình, chỉ là sau khi Tiết Kiết Đình chết đi, đám anh em rượu thịt của hắn không cách nào tụ tập lại được nữa, giờ nhìn cảnh này, bổng nhiên sợ hãi.
Quản lý vội vàng chạy rằ, thì thầm bên tai Tề Viên Dân vài câu rồi đi vào, hiểu ra ngay, lại là thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ rồi, chỉ cần vài tên đứng cửa, cứ có khách tới là trừng mắt dọa dẫm, trong hiệu lại có thêm vài tên mặt mày âm trầm, chẳng cần phải nói gì cũng đủ phá hết chuyện làm ăn. Đây là biện pháp thu phí bảo hộ phi bạo lực mà đám lưu manh Đại Nguyên phát minh ra sau nhiều lần bị công an đả kích, nghe nói đây là học vấn có được sau khi kết nối với thế giới, lưu manh XHĐ ở nước ngoài cũng làm thế.
Nhưng hôm nay hẳn không đơn giản là thu phí bảo hộ, bên trong hiệu có bảy tám tên xăm trổ, trời lạnh mà mặc áo cộc tắy, mặt mày hung hãn bằm trợn, toàn bộ đàu đinh, toàn bộ ánh mắt gườm gườm, làm người ta không rét mà run. Quản lý là người cũ ở Vân Thành tới, khom lưng giới thiệu vị ngồi bên bàn gỗ hoa lê: “ Đây là ông chủ của chúng tôi, Đường lão đại, anh tới thu tiền hay tới phá chuyện làm ăn của chúng tôi, xin trả lời rõ.”
“ À ... “ Vị kia lên mặt kể cả, rất ngầu, có điều bộ dạng hoạt kê, cái đầu to quá khổ, quấn thêm băng lại càng to, dí bừa mẫu thuốc vào gạt tàn, nhìn Tề Viên Dân một lượt, mặc trang phục thời Đường, trông hơi già, chẳng có điểm nào giống với kẻ tới tìm mình, giống giáo viên dạy học hơn:
Còn Tề Viên Dân mấy ngày quả từ hoang mang tới sợ hãi rồi, giờ nhìn thấy vị này liền cười, nụ cười biết đáp án.
“ Kẻ hèn này họ Đường, tên Thụ Ngư, ông chủ Tề, có món nợ cần tính đấy.” Đường Đại Đầu giọng điệu sặc mùi giang hồ:
Tề Viên Dân khách khí chắp tấy kiểu giang hồ đáp lễ: “ Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, có điều chúng ta đâu có quả lại gì.”
“ Đúng, ông chủ Tề trí nhớ không tệ, tôi đòi nợ của kẻ khác, có kẻ coi đầu tôi là dưa hấu, thiếu chút nữa lấy chỗ ăn cơm này của tôi, kẻ này cũng họ Tề, anh quen đấy, hình như là anh em trong họ. Oan có đầu, nợ có chủ, không tìm ra chủ, tôi tìm anh khai đao.”
Hắn xòe bài luôn như thế sao? Có điều loại lưu manh này trong mắt Tề Viên dân không đáng sợ bằng người mặc cảnh phục, lúc vào cửa có chút hoảng sợ, giờ đã trấn định hoàn toàn, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ cười: “ Anh Đường, xem anh nói kìa, khai đao gì chứ, nhân viên của tôi bị anh đuổi 5 người, lái xe và vệ sĩ hẳn do thủ đoạn của anh đúng không? Anh phá hỏng hết chuyện làm ăn của tôi rồi, thế còn chưa đủ à?”
“ Ha ha, thông minh lắm, nhưng mà tôi chả làm gì cả, luật pháp là phải chú trọng chứng cứ, đúng không ông chủ Tề? Dù phạm pháp cũng không thể để cớm bắt, đúng không? Ông chủ Tề, chúng ta giải quyết dứt điểm luôn đi, nếu anh sợ, không sao, tôi không làm khó, tha anh con đường sống, xéo về Vân Thành đi ... Chỉ cần không nhìn thấy họ Tề ở Đại Nguyên là tôi không khó chịu. “ Đường Đại Đầu xuả tấy như đuổi gà:
“ Anh Đường, tôi sợ, đúng là rất sợ. “ Tề Viên Dân đan tấy trước bụng, ngả lưng ra sau, dáng vẻ lão thành trầm ổn, chỉ vài câu đã suy ra tâm tư của tên lưu manh này: “ Nhưng tôi không muốn đi, cho ông già này một lựa chọn khác được không?”
“ A, ông già này thú vị đấy. “ Đường Đại Đầu cười vui vẻ, đối lại là người khác bị quấy phá như thế thì đã lên cơn điên, vậy mà Tề Viên Dân vẫn bình tĩnh ứng phó, chẳng tỏ ra có chút sợ hãi nào, xem ra ép người khác vào đường cùng không dễ, tung chiêu sát thủ: “ Ha ha ha, được, ông già, thế này nhé, cái hiệu nát này đền cho tôi là xong, tôi không làm khó, xem đi, toàn là thứ hàng cũ nát bao năm, mốc meo bẩn thỉu, xem cái này, còn sứt miệng ... Được, anh em đây sinh lòng từ bi, mua lại với giờ 5 vạn, đem về dưỡng già.”
Quản lý rùng mình một cái, Tề Nguyệt Các ở dài đất vàng, thuê một năm vài trăm vạn cũng có người tranh nhau, nếu bán đi mấy ngàn vạn, thế mà kẻ này nói như 5 vạn là nhiều.
Có điều ông ta chắc không ngờ, với Đường Đại Đầu chữ "tiền" còn viết sai, mấy thứ khác với hắn có khác gì đồng nát đâu.
Nhưng tức bể phổi thì không phải là con người Tề Viên Dân, cười như trút gánh nặng: “ Được, anh Đường nhìn trúng cái hiệu nát này là vinh hạnh của tôi, tiền không đáng, trên giang hồ, anh em mới là quản trọng. Mời, lên lầu chúng ta bàn kỹ hơn, Lão Hứa, sao ngây ra thế, khách từ xâ tới, mỗi người một phong bao đỏ, trưa tới Quốc Tân Quán lí_
ăn ...”
Nghe tới phong bao đỏ, đám thủ hạ Đường Đại Đầu vốn là bọn đi vòi tiền, tức thì hớn hở, còn Đường Đại Đầu ngớ người, thầm nghĩ, xem ra cái hiệu nát này có khi chẳng đáng tiền thật. Tề Viên Dân thoải mái làm Đường Đại Đầu tiến không được, lui không xong.
“ Lão Hứa, mời cả các anh em bên ngoài vào đi, anh Đường sao thế, ngày cả lên ngồi với ông già này một chút mà không nể mặt à? Không phải anh muốn cửa hiệu sao, cũng phải viết họp đồng chuyển nhượng chứ, mời mời.”
Tề Viên Dân khách khí, Đường Đại Đầu thấy lão già này thức thời như thế, lòng mừng thầm, xem ra hôm nay vớ bở .. Nghĩ tới đó theo Tề Viên Dân lên tầng hai, còn Giản Phàm căn dặn gì, đoán chừng nhất thời không nhớ rằ.
“ Chi đội trưởng, chú tìm tôi?” Giản Phàm gấp gáp về chi đội, vào văn phòng Ngũ Thần Quảng, khép cửa lại:
“ Xem đi, tiến triển mới nhất, thế nào Lệ Quân xuống huyện lấy chứng cứ, chỗ các cậu có áp lực gì không?” Ngũ Thần Quảng đưa tới thông báo dầy chi chít chữ:
Giản Phàm vừa lật xe vừa lắc đầu:” Không có.”
Tài liệu theo kiểu tiêu chuẩn của nội bộ công an, tên người, lý lịch vắn tắt rõ ràng, Tề Thụ Dân dẫ người tới Thịnh Đường, cơ bản bằng với đem hết quân ra cho chi đội điều tra rồi, chẳng cần nhiều, thời buổi công nghệ phát triển như hiện nay, anh chỉ lộ cái mặt ra dù một giây cũng đủ chết rồi.
“ Nhanh thật, thân phận cả sáu người làm rõ cả rồi.” Giản Phàm bất ngờ, bộ máy quốc giả một khi thực sự vận hành là không phải trò đùa: