Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 551 - Chương 084: Có Thêm Manh Mối.

Hắc Oa Chương 084: Có thêm manh mối.

Mỗi câu là bước tới phía trước một bước, mỗi bước làm Thân Ngưng Sương phải sợ hãi lùi lại, mẹ vợ tương lai giận tới thở không ra hơi, tới khi dựa vào tường nghe cửa mở tung, Tương Địch Giai xông vào đẩy Giản Phàm loạng choạng, vội vàng đỡ mẹ mình ngồi xuống: “ Mẹ, mẹ, sao không? “

Giọng nói hoảng hốt của Tương Địch Giai khiến Giản Phàm tức thì như chậu nước lạnh dội khắp người, choàng tình.

: Tức chết, tức chết. : Thân Ngưng Sương ôm ngực thở dốc, Tương Địch Giai rối rít an ủi, vừa rồi hai người lớn tiếng, chớp mắt khiến cả Trương Khải, Hà Phương Lộ chạy vào, Tương Cửu Đỉnh cũng ở bên đỡ mẹ. Thân Ngưng Sương vừa khôi phục phần nào sức lực chỉ mặt Giản Phàm quát: “ Đuổi, đuổi nó đi.”

Trương Khai gọi hai bảo an tới, Tương Địch Giai sợ hãi hoảng loạn ngăn cản: “ Mẹ, mẹ đừng thế, Giản Phàm không có ý đó đâu, cậu ấy không phải như vậy đâu, mẹ bình tĩnh nghe con nói.”

“ Được, Giai Giai, thế thì con đi theo cậu ta đi, đừng nhận người mẹ này nữa. “ Thân Ngưng Sương nói xong gạt tấy con gái rằ, rời khỏi phòng, Tương Cửu Đỉnh vội vàng chạy theo, Hà Phương Lộ biết không thể xen vào việc này, ra hiệu Trương Khải dẫn bảo an rời khỏi chỗ thị phi này.

Tại sao? Tại sao lại thế, chỉ mấy phút trước thôi còn hồi hộp trông đợi, mong chờ Giản Phàm đi ra nở nụ cười đắc ý đáng ghét, với mình, sao bỗng chốc thành thế này” Tương Địch Giai quảy lại, dùng ánh mắt ánh lên một nỗi đau xâ lạ nhìn Giản Phàm đứng đó như chưa hết bàng hoàng, giọng thê thảm, cắn môi nói: “ Vì sao, vì sao không nghe tôi, tôi đã dặn cậu biết bao lần rồi mà đừng làm mẹ tôi giận, Giản Phàm, sao cậu không nghe tôi?”

“ Chị . “ Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng Giản Phàm tựa hồ nghe ra ý gì đó, trong lồng ngực như có tiếng vỡ giòn tắn, như có thứ gì đó nứt vỡ:

“ Hơn mười năm trước tôi bị tai nạn, mạng mất chín phần, anh tôi thì còn đang du học ở nước ngoài, cha tôi làm không ra tiền, là mẹ tôi, nhờ mẹ tôi mà tôi còn sống ở đây ... hơn mười năm quả nuôi đứa con tàn phế này, mẹ tôi vất vả nhường nào . tới giờ tôi vẫn là đứa ăn bám mẹ . món nợ đó, cả đời tôi cũng không trả hết . “ Giọng Tương Địch Giai đã lạc đi, giống như khó khăn lắm mới nói ra được vậy, hô hấp rất nặng, cánh mũi xinh xắn không phập phồng, tần suất rất nhanh, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn chặt để lại vết mờ, thoáng có máu chạy rằ:

“ Chị!” Giản Phàm giống bị sấm sét bổ trúng, khóe mắt cay cay, linh cảm không lành choán lấy toàn thân:

“ Đừng gọi tôi nữa . Cút, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa.”

Tương Địch Giai rốt cuộc không kìm nén được nữa, “òa” một tiếng khóc lớn lớn, hai tấy ôm mặt chạy ra ngoài, để lại Giản Phàm đứng chết lặng giữa gian phòng trống.

Người đợi Giản Phàm trước tòa nhà là Nghiêm Nghị Minh, muộn hơn thời gian dự kiến mới thấy một chàng trai ăn mặc khá trang trọng, nhưng vẻ mặt hồn xiêu phách lạc như gà trống bại chân bước xuống xe, vội vàng đi lên đón.

Mỗi một nghề nghiệp đều đòi hỏi một thứ khác nhau, bán bảo hiểm không cần thể diện, làm tiểu thư dựa vào cái mặt, kinh doanh phải tươi cười, làm quản thì phải có hai bộ mặt. Nếu làm hình cảnh, có lẽ người bình thường không chú ý, đặc trưng nghề nghiệp của họ là đôi mắt, khi nhìn người khác, tiêu điểm tụ lại một chỗ, như muốn đâm xuyên tới phế phổi.

Người đồng nghiệp cũ này có đôi mắt như thế, con ngươi như ánh sao đêm, trông hết sức có thần. Mắt Giản Phàm lúc này ảm đạm, nhưng độ nhạy bén không giảm, phát hiện ra niềm vui trong mắt đối phương, xem ra Lý Uy thực sự moi ra được thứ thực chất rồi.

Giản Phàm cố hết sức thu lại tâm sự, y không ở cái tuổi thiếu niên mơ mộng nữa, ngoài chuyện tình cảm, còn có trách nhiệm cũng là thứ nặng nề không kém.

Có lẽ trải quả một lần chuyện của Hương Hương, trái tim có phần chai sạn hơn, mặc dù tim vẫn nhói đau, song đã có thể kiểm soát được bản thân.

Quả nhiên hai người lên lầu, đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc, Lý Uy cũng không che dấu niềm vui, ném một chồng tài liệu tới trước mặt Giản Phàm.

Là hồ sơ bệnh viện, Giản Phàm lẩm bẩm đọc

bệnh viện y học chỉnh hình Ái Mỹ Nhĩ Hình

Đài", lật vài tấm ảnh, còn rõ ràng hơn cả ảnh chân dung nghi phạm, tức thì vui mừng nhìn Lý Uy: “ Giám đốc Lý lợi hại thật, tra hẳn ra ngoài tỉnh.”

“ Ha ha, mười năm trước phẫu thuật chỉnh hình không thịnh hành như bây giờ, gập ngón tấy mà tính, trong tỉnh chỉ có 12 nhà, Hà Bắc Hà Nam nhiều một chút, 47 nhà, trong đó tương đối nổi tiếng chỉ 12, 13 cái, kẻ này nếu mang án bỏ chạy, tôi nghĩ sẽ không thể chạy quá xâ, không ở trong tỉnh thì cũng ở tỉnh bên thôi. Tuy chúng tôi không có phù hiệu cảnh sát, nhưng có rất nhiều tiền, cái đó còn nhanh chóng hơn nhiều. “ Lý Uy mỉm cười, Nguyên Nghị Minh ở phía sau cũng cười theo:

-“Sao chú biết hắn chỉnh hình? “ Giản Phàm không phải không nghĩ tới chuyện này, nhưng nói ra ở đội, chẳng bõ bị cười, lại là suy đoán vô căn cứ, không ngờ Lý Uy không chỉ nghĩ tới mà còn thực hiện luôn rồi:

“ Tôn Trọng Văn có biệt hiệu Quỷ Kiểm Thử chính là vì cái nốt ruồi trên mặt, đặc điểm đó quá đặc trưng, người trong giới không ai không biết, hơn nữa tên này đeo còng bỏ trốn, nếu hắn muốn ẩn nấp, trước tiên phải giải quyết vấn đề này đúng không? “ Lý Uy chỉ chỉ vị trí nốt ruồi:

Giản Phàm giơ ngón cái: “ Lợi hại.”

“ Ha ha, mới đầu tôi cũng không chú ý đâu, nhưng có một người bán đồ cổ cho tôi từng nói từng gặp tên này một lần, nói gì mà Quỷ Kiểm Thử không phải Quỷ Kiểm Thử nữa, tôi liền lưu ý ... Ha ha, đùa thôi, nhờ Nghị Minh khi ở trường cảnh sát có không ít bạn học, nên giúp đỡ.” Lý Uy nói đùa cũng không quen khen cấp dưới một câu:

Giản Phàm có chút kích động:” Vậy có tung tích xác thực không?”

“ Không có, nhưng mà hắn phạm án trong tỉnh, lại bỏ trốn ở Thiểm Tây, vậy thì không thể ở lại hai nơi này rồi, tên này là loại kinh nghiệm, năng lực chống điều tra hẳn không kém, men theo thân thích bạn bè mà tìm thì không dễ. Nhưng từ phương diện khác mà nói, đã có án lại còn chạy khắp nơi là đại kỵ, khẳng định là đã mai danh ẩn tính, lần cuối cùng nhìn thấy là trên tàu hỏa đi Tế Nguyên Hà Nam bốn năm trước, muốn tra ra ở đâu thì tôi chịu, phải dựa vào tin tức của các cậu.” Lý Uy nuối tiếc lắc đầu, không còn làm cảnh sát tất nhiên có lợi và có thiệt thòi:

“ Khởi điểm của tàu hỏa ở đâu, có tin tức chi tiết hơn không? “ Giản Phàm hỏi thêm:

“ Đó là tàu hỏa đi từ Đại Đồng tới Vũ Xương, đi ngang quả Đại Nguyên, có điều khẳng định là không tới Đại Nguyên, nửa đường đã mất tích.”

“ Người cung cấp tin tức có đáng tin không?”

“ Vô cùng đáng tin, có điều cụ thể là ai thì thứ cho tôi bảo mật, người này rửa tấy chậu vàng rồi, không liên quản tới thị phi nữa.”

“ Cám ơn chú, thế là đủ. “ Giản Phàm cầm tài liệu lên định đi:

Lý Uy vội cản lại: “ Tiểu Phàm, đợi đã, phía cậu thì sao, có tiến triển gì không? Nếu tiện, tôi muốn biết.”

Hai bên đã có thỏa thuận Giản Phàm không giấu:” Thứ này nếu được xác thực sẽ là tiến triển mới nhất, kỳ thực hai vụ án đã sơ bộ xác nhận là tập đoàn tội phạm giả tộc do anh em họ Tề cầm đầu, phán đoán trước kia của chú vô cùng chính xác, anh em họ Tề chẳng những tụ tập được một đám ...”

“ Đủ rồi, phương hướng chính xác là đủ, ngày bọn chúng bị diệt trừ không còn xâ nữa. “ Lý Uy xuả tắy, ông ta kỳ thực chỉ muốn biết phương hướng này mà thôi, vẻ mặt phấn chấn cứ như là đích thân mình xử lý vụ án vậy:

Bình Luận (0)
Comment