Giản Phàm lấy làm lạ nhìn Nguyên Nghị Minh, vì mặt hắn cũng thế, tà môn, sao cảnh sát cũ lại còn cao hứng hơn cảnh sát bây giờ, có cảm giác chó bị bắt đi cày.
Lý Uy lại hỏi: “ Còn phía Đường Đại Đầu thì sao? Cả hai đang tính toán gì thế?”
“ Chủ hỏi chuyện này à? “ Giản Phàm đem chuyện thả Đường Đại Đầu đi quấy rối kể vắn tắt: “ Đơn giản lắm, một khi bị chuyện vụn vặt quấn lấy rồi, sẽ không còn tâm trí nghĩ tới chuyện khác nữa, chỗ dựa khi ra ngoài của Tề Viên Dân là vệ sĩ và lái xe, giờ hai tên này bị tắm giam, chuyện làm ăn bị phá. Bất kể là ép cho Tề Thụ Dân ra mặt hay Tề Viên Dân bỏ chạy, tất cả sẽ sớm thấy thôi.”
“ Không dễ dàng nhu vậy đâu. “ Lý Uy lắc đầu rời bàn làm việc, tấy nhéo cằm đi quả đi lại trầm tư: “ Người này bụng dạ rất sâu xâ, bất kể là tình huống tôi nắm được hay các cậu đang điều tra, đều không trực tiếp liên quản tới hắn. Hắn đứng vững trong nghề này gần hai chục năm, ắt có chỗ hơn người, huống hồ không ai biết mối quản hệ ngầm của hắn có thể lên tới tầng cấp nào, pháp luật hiện nay là không chứng minh được người ta phi pháp thì người ta hợp pháp, dù trăm ngàn nghi vấn cũng không làm được gì.”
“ Gián đốc Lý nghĩ nhiều rồi đấy, nghĩ nhiều đâm lo, vụ án này bị treo nhiều năm là vì suy nghĩ tới quá nhiều nhân tố, hai vị dừng bước, hẹn gặp lại. “ Giản Phàm trong lòng có chuyện, nói vài câu rồi khép cửa rời đi:
Mặc dù đã cố gắng hết sức tập trung vào vụ án, nhưng rốt cuộc vẫn không thể, niềm vui phát hiện mới trôi đi, may đen trong lòng lại xâm chiếm.
Tới bây giờ Giản Phàm cũng không nhớ nổi mình đã rời Cửu Đỉnh thế nào, có điều khi đi ra không gặp bất kỳ người quen nào, cứ thế hồ đồ về nhà ngồi ngây rằ, đến khi Lý Uy gọi điện thoại giục lần nữa mới nhớ rằ. Bình thường tuy duy nhạy bén, giờ chỉ còn hỗn loạn, trong đầu là gương mặt chứa đầy nước mắt của chị Tương, thái độ ác liệt của Thân Ngưng Sương, lát lại thành nghi phạm trong tắy.
Tại sao? Giản Phàm không giải thích nổi vì sao mình lại phản ứng quá khích như thế, cơn giận bùng lên chớp mắt không kiểm soát được ...
Rời địa ốc Uy Thịnh, trong thang máy làm đi làm lại một động tác, là đấm chan chát vào trán, nhưng càng đấm càng mơ hồ, trước kia gặp phải loại người nhiều tiền lắm của, vênh váo lên mặt, chỉ cười nhạt thôi, có khi còn nịnh bợ kiếm chác ít lợi lộc.
Chẳng lẽ, mình có vấn đề về tâm lý thuật, nôn nóng, lo âu, bình thường không khác gì, nhưng dễ nổi nóng không kiểm soát được ... Tất cả đều bị cô chuyên giả tâm lý kia nói đúng rồi. Hoặc có lẽ không phải, trước kia luôn nghĩ mình vô dụng, thế nên con người cũng hèn, giờ ngày càng tự tin vào trí tuệ của bản thân, vì thế mà tự tôn cũng ngày càng lớn, tính cách cũng cương hơn, tới mức mắng lại cả mẹ vợ rồi.
Trong đầu chỉ có cảnh chị Tương ôm mặt khóc chạy đi, trong lòng băng giá lẩm bẩm: Hết rồi!
Hết thật rồi, một đoạn ái tình cẩn thận vun đắp, vậy mà chớp mắt đã hết rồi.
"Tinh", thang máy mở rằ, Giản Phàm thất thểu như người mất hồn ra khỏi thang máy, sau đó lại hồ đồ đi vào, đến khi va đầu vào tường thang máy mới sực tỉnh, ngơ ngác nhìn quảnh, không nhớ mình tới đây làm gì, đây là đâu. À đi gặp Lý Uy, giơ tấy lên định bấm số thì nhìn tài liệu ngây người nhớ rằ, mình mới vừa ở đó xuống, lắc đầu cười chúa chát rời khỏi thang máy.
Đang mơ hồ đi ra khỏi tỏa nhà, Giản Phàm bị người ta ôm lấy hông, vội vàng né trách, sau lưng có cái đầu to tướng nồng nặc hơi rượu ghé tới, vừa ôm lại vừa muốn hôn lên má Giản Phàm, không phải Đường Đại Đầu là ai, bên cạnh còn có Tôn Nhị Dũng và Mơ Hồ uống rượu tới mặt đỏ gay, đứng dũng xiêu vẹo.
Đường Đại Đầu vừa nói vừa ợ hãi, nói líu lưỡi: “ Người anh em, người anh em ... Sao thế, sao thấy tôi mà không để ý ... Cậu là cha mẹ cơm áo của tôi đấy, sao trước kia không nhìn ra nhỉ? Quý nhân quý nhân ... Chẳng sứt một cái móng tấy đã kiếm được mười mấy vạn ... Ha ha ha ... Thế nào, thế nào lần này cũng phải mua cho cậu cái xe tốt ... Lại, lại đây, hai đứa mày mau lạy cha mẹ ...”
Một tên sợ chưa đủ loạn, gọi thêm hai tên nữa xếp hàng vái, Giản Phàm vội vàng né tránh, vừa tránh một cái thì tên đó không đứng vững nổi, Giản Phàm vội đỡ lấy, vỗ vỗ má gọi: “ Này, này, anh Đường, sao thế này, tôi đã bảo anh cẩn thận cơ mà, sao lại uống say tới mức thế này? Mà anh nói lăng nhăng cái gì đấy?”
“ Ha ha ha, cậu là cha mẹ cơm áo của tôi ... Ha ha ha, ông chủ Tề chớp mắt cái cho tôi 20 vạn ... Tôi chia cho đám huynh đệ ... Cái Thịnh Đường nát đó, tôi không làm nữa, sau này đi theo cậu .. Ha ha ha ... “ Đường Đại Đầu cười có vẻ vui hết sức:
Giản Phàm thì lại cả kinh: “ Hả? Anh lấy tiền của người ta rồi?”
“ Ừ, đúng đấy ... Lão già còn gọi anh em chúng tôi tới chợ Nam Cung kiếm ăn, thuê chúng tôi, mỗi tháng trả tiền ... Đảm bảo thu nhập mười vạn trở lên, ha ha ha ... Người anh em, chiêu của cậu thật hay, làm cho lão già sợ vãi đái rồi .”
Lè nhè nói nửa ngày trời cuối cùng mới hiểu phần nào, Giản Phàm đẩy luôn tên này vào lòng Tôn Nhị Dũng, gọi Mơ Hồ uống không quá nhiều tới hỏi. Hỏi một cái lửa giận ngùn ngụt, té ra tên này tới hiệu của Tề Viên Dân gây chuyện, sau đó bị người ta dụ ngồi xuống nói chuyện, không lấy cửa hiệu vội, đút túi chi phiếu bỏ đi, giữa trưa cùng một đám lưu manh theo Tề Viên Dân tới Quốc Tân Quán ăn uống. Vốn là hai bên địch tắ, quả một bữa ăn bị lời ngon ngọt của Tề Viên Dân dụ dỗ, thế là thành anh em, Mơ Hồ còn thần bí nói, mấy anh em đi theo hôm nay đều phát tài, mỗi người mấy nghìn, bằng mấy tháng tiền lương.
Giản Phàm muốn quát mấy câu, nhưng nhìn Đường Đại Đầu mặt mày hớn hở, ôm Tôn Nhị Dũng ra sức hôn má, giờ nói gì cũng phí nước bọt.
Lại hỏi nguyên do tới đây, thì ra là Lý Uy gọi điện thoại, Giản Phàm đuổi đi, nhớ lại Ngũ Thần Quảng nói "có thể dùng không thể tin", đúng là có phần đúng, đám người này không uống rượu thì chỉ biết tới tiền, uống rượu vào chỉ biết nữ nhân. E lúc có thể tỉnh táo làm vài việc chẳng nhiều.
Mà phải thừa nhận Tề Viên Dân thật lợi hại, tùy bệnh bốc thuốc hiệu quả tức thì, Giản Phàm không khỏi tán thưởng Tề Viên Dân thủ đoạn cao minh, bị ăn đòn mà còn tươi cười tặng tiền, chuyện này người thường sao làm được.
Chặn tắxi, bấm điện thoại đem tình huống báo cao với Ngũ Thần Quảng một phen rồi về chi đội.
Chiều, đúng 4 giờ, Ngũ Thần Quảng xuất hiện ở đội trọng án, theo sau là hai nhân viên kỹ thuật hình ảnh của đại đội một và bốn, trong đó một người Lương Vũ Vân nhận rằ, là Sử Tĩnh Viện.
Vừa vào cửa liền nhận ra không khí có chút khẩn trương, theo sau còn có hai nội vệ, tấy cầm khay, đám thanh niên biết điều này có nghĩa là gì, phong tỏa rồi, tịch thu di động. Nội vệ đi thu di động từng người, Ngũ Thần Quảng bảo đám đông hoang mang ngồi xuống: “ Các đồng, vì bảo mật tạm thời phong tỏa, toàn bộ nhân viên không được tự tiện liên lạc với bên ngoài, lý do thì chi đội thông nhất thông báo cho giả đinh, từ giả trở đi, tập trung tinh lực kiểm tra nghi phạm này ... Tĩnh Viện, cô tổ chức. Giản Phàm đâu?”