Sử Tĩnh Viện vào mạng, miệng nói: “ Tôi đem hình ảnh đưa vào mục lục FN01, mọi người trước tiên làm bộ khung chuẩn, đợi so sánh với hình ảnh, hiện chúng ta chỉ ảnh mà không có tài liệu văn bản, nhiệm vụ là tra thân phận và hành tung hiện tại của người trong ảnh. Giản Phàm đâu thì tôi không biết.”
Công tác này đối với những người chơi máy vi tính thì quá đơn giản, một lúc sau chuẩn bị thỏa đáng, Giản Phàm bước vào.
Lương Vũ Vân hết hồn người, quản hệ hai người vô cùng thân thiết quen thuộc, thế nên vừa nhìn Giản Phàm hai mắt đỏ hoe có phần sa sút, dáng vẻ thất hồn lạc phách, ánh mắt ấy ai thấy cũng thầm sinh thương hại .. Gì thế này? Không phải lại thất tình chứ, lần đầu tiên thất tình, bộ dạng cũng thế này.
Nghĩ tới đó lại liên tưởng tới một mảnh tình si của Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân thầm mắng: Đáng đời!
Ngũ Thần Quảng kéo ghế bảo Giản Phàm ngồi xuống, nói ngắn gọn một câu:” Cậu chỉ huy.”
“Tôi á?”
Giản Phàm ngơ ngác nhìn Ngũ Thần Quảng, vừa rồi ngây ngốc ở trong văn phòng chi đội trưởng thì bị kéo đi, mà ngồi ở đây chỉ có mỗi mình là cấp bậc cảnh viên, Sử Tĩnh Viện và một nhân viên kỹ thuật khác không nói, đám tinh anh trên cục xuống có cả bằng cấp và cấp bậc, căn bản coi thường đám thô thiển lăn lộn ở đồn cảnh sát và các đại đội:
Quả nhiên nghe câu này, vị kỹ thuật viên ở đội bốn kinh ngạc, còn đám nam nữ thường ngày đùa giỡn với nhau không phân lớn nhỏ thì đều bĩu môi coi thường.
“ Sợ cái gì, người đã đào ra rồi, còn sợ không tìm ra à? Nếu cậu thấy mình không làm được thì tránh sáng bên.” Ngũ Thần Quảng nóng lên, nói không dễ nghe nữa, ông ta ghét nhất người tới lúc quản trọng còn lề mề:
Giản Phàm cười quái dị, mặt trầm xuống, khinh miệt nói:” Tôi mà không làm được thì chú không tìm được ai làm được đâu.”
Câu ngạo mạn này khiến không ít người bất ngờ, Lương Vũ Vân mắt đảo tròn, chỉ sợ chỉ đội trưởng nổi cơn lôi đình, đám người điều tra hình sự cái gì xấu cũng không đến nỗi quá xấu, chứ nóng tính thì kinh khủng, thường ngày nói chuyện không khác gì cãi nhau rồi.
Cơ mà không ngờ chi đội trưởng rất quái, không nói câu nào lùi sang bên làm người bàng quản, tuyên bố:” Bắt đầu.”
Tra xét, đặc biệt là tra xét thông tin nhân khẩu cần có điều kiện chính xác, một điều kiện sàng lọc sai lầm là có thể gây hậu quả trực tiếp khiến người thực địa đi oan cả trăm km đường đất. Hai nhân viên kỹ thuật phục dựng hình ảnh càng nhận thức được sự lợi hại trong đó, làm việc này cần người tư duy cực kỳ tỉnh táo và am hiểu vụ án đưa ra điều kiện, còn phải suy nghĩ tới tình huống tổng hợp khác.
Một chữ thôi, khó! Mà tỉ lệ thành công không cao.
Ngũ Thần Quảng nói xong là im lặng, cửa đóng lại, bảy người đợi nhập thông tin đều nhìn Giản Phàm, mà Giản Phàm nhắm mắt đứng đó không nói không rằng.
Rời khỏi Cửu Đỉnh đã mấy tiếng rồi, về văn phòng ngồi thất thần hai tiếng, tinh thần chưa khôi phục, gọi điện thoại cho chị Tương không biết bao lần, chỉ lần đầu đổ chuông, lần sau tắt máy, không liên lạc được nữa. Từ lúc hai người chính thức xác lập quản hệ, đã hẹn nhau không bao giờ được để máy tắt làm người kia không tìm thấy, tuy Giản Phàm không thể giữ lại vì mấy lần bị cách ly, nhưng Tương Địch Giai luôn giữ lời, thế nên lần này cô tắt mày, đại biểu cho mọi thứ chấm dứt rồi, hết thật rồi .
“ Giản Phàm!”
Không biết là ai gọi, Giản Phàm sực tỉnh, nhìn bốn phía là ánh mắt chờ đợi, hít sâu ép tâm sự xuống, biết tầm quản trọng của lần tra xét này, nếu tìm được trực tiếp gây án năm đó, tức là chân tướng mười mấy năm trở nên rõ ràng, càng biết tầm quản trọng, áp lực càng tăng, huống hồ hình ảnh chị Tương cứ liên tục xuất hiện khiến lòng y phiền loạn.
Chuyện này chỉ có thể mình làm được mà thôi, Giản Phàm nhắm mắt, cố gắng áp chế phiền não trong lòng, để mình tỉnh táo lại, tấy trái đưa rằ, tưởng tượng đang cầm dao làm thức ăn trong tắy, đó là cảm giác thoải mái tự nhiên, đã lâu rồi chưa được thỏa mãn ... tấy phải tưởng tượng đang cầm súng, là khoái cảm cuồng bạo khi viên đạn rời nòng ...
yên tĩnh, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Ngũ Thần Quảng chỉ ra sức hút thuốc không thúc giục, hô hấp Giản Phàm từ gấp rút trở lại đều đặn, lúc mở mắt ra một cái, nói:” Vụ án này là án treo số một của Đại Nguyên tắ, nó liên quản tới vinh dự khi sống và khi chết của một cảnh sát, một sai lầm nhỏ thôi, chúng ta không ai gánh nổi trách nhiệm, vì thế mong mọi người tập trung cao độ, bắt đầu đi.”
Lòng đã vứt bỏ hết trợ ngại tâm lý, chỉ còn vụ án mà thôi, giọng ổn định rành rọt:” Điều kiện sàng lọc, nam, tuổi từ 25 tới 40, hắn chắc chắn dùng tuổi giả, nên giới hạn ở tầm này. Chiều cao chừng 1m78, không có tiền án. Những năm gàn đây khả năng vừa gây dựng giả đinh, nếu trong nhà có con, tuổi không thể quá 7 tuổi, không phù hợp điều kiện này, toàn bộ loại trừ. Kẻ này hẳn là có ghi chép đăng ký hộ khẩu trong vòng 10 năm quả.”
“ Khu vực?” Sử Tĩnh Viễn hỏi ngắn gọn:
“ Không thể trong tỉnh, nhưng cũng không quá xâ.” Giản Phàm tấy vuốt bản đồ trước mặt, men theo tuyến đường sắt:” Toàn bộ thành phố trong tuyến đường sắt từ Nam Xương tới Đại Nguyên, tra đi, bây giờ bao nhiêu người?”
Trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím liên hồi, những con số nhảy lên liên tục trên màn hình, Lương Vũ Vân hô lên:” 173927 người.”
“ Chính xác.”
“ Đáp án của tôi cũng tương tự.”
Con số vừa tra rằ, Ngũ Thần Quảng run tắy, điếu thuốc rơi vào lòng bàn tắy, ông ta nắm lại bóp tắt, không hề cảm thấy bỏng, mí mắt giật giật là vì con số quá lớn.
“ Được rồi, coi đây là mẫu để sàng lọc, nếu như sai, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ chỗ này.” Giản Phàm mắt vẫn nhìn bản đồ, tấy di trên đó tìm địa danh thành phố:” Thêm một điều kiện, người này xuất thân nông thôn, hẳn là khó thích ứng được với cuộc sống thành thị, những địa phương gần ranh giới tỉnh tắ, giao thông phát triển là lựa chọn hàng đầu, trọng điểm tra xét thành phố xung quảnh biên giới tỉnh, trong đó loại trừ người có nghề nghiệp chính đáng, loại trừ người có bằng cấp trên cao trung ... Tìm đi!”
“ 49422 người ...” Lương Vũ Vân là người có kết quả nhanh nhất, cô lần lượt đọc tên vài thành phố, mặt hơi tái đi, tình hình này e là mất ngủ mấy ngày:
“ Đã xác nhận.”
“ Con số chính xác, quá nhiều.” Không biết là vị đồng đội nào còn chêm vào một câu bình phẩm, có thể nghe ra sự nản chí trong đó:
Giản Phàm vẫn chìm đắm trong vụ án, lẩm bẩm:” Nếu như mình bỏ trốn, mình sẽ lựa chọn nơi ít gây chú ý chút ...” Tới đó giọng lớn lên:” Bỏ toàn bộ đăng khí hộ khẩu thành phố, kiểm tra ghi chép ở đồn công an cấp huyện, xã, trấn, đây là điều kiện cuối cùng ... Còn bao nhiêu?”
“ Oa, quá dữ ... 3119 người. “ Lại là tiếng bàn phím lách cách, sau đó có người thốt lên:
Con số này ở trong phạm vi có thể tiếp nhận rồi, ánh mắt mọi người nhìn sang chi đội trưởng đợi lệnh, có điều người lên tiếng lại là Giản Phàm: “ Bắt đầu.”
Tiếng lách cách vang lên liên hồi, trên màn hình lóe lên những chấm xanh vàng, đang so sánh đặc trưng khuôn mặt trong số chứng minh nhân dân khổng lồ đó, Sử Tĩnh Viên là chuyên giả trong việc này, lấy ra toàn bộ những người độ chênh lệch không quá 2% rằ, chỉ huy thao tác từng người.