Cùng thời gian, khác địa điểm.
Tiêu Thành Cương ngoạm miệng bánh lớn, ăn đầy mồm vẫn nói: “ Không cho về thì thôi, xem ra nơi này cũng có món ngon, ở Đại Nguyên làm gì có bánh này.”
Quách Nguyên ậm ừ gật đầu, Trương Kiệt mải ăn không nói, Trần Thập Toàn xoay đầu xe, Giản Phàm thì cắn từng biếng nhỏ ăn thong thả, trong xe còn có một người mặc cảnh phục khẩu âm khó nghe: “ Bánh nướng mỡ, tằng cao, đó là hai món ăn vặt có tiếng ở Linh Bảo chúng tôi đấy, bánh nướng cháy vàng, ngoài xốp trong mềm, bánh cuốn từng vòng từng vòng làm rằ. Tằng cao thì mềm hơi dính, vị thuần, ngàn năm lịch sử rồi ... Các anh tới không đúng lúc thôi, chứ nếu là mùa thu, lê quý phi vừa hái mới gọi là ngon, cắn một cái là miệng đầy nước, ngọt giòn giòn ... Lỗ Tấn từng ăn đấy, nổi tiếng lắm.”
Tiểu tổ truy bắt vừa mới tới Linh Bảo thì chuyện đầu tiên là hỏi đặc sản nơi này, sau đó nhảy vào quán tàn sát một phen. Đang ăn dở ngoài quán thì nhận được điện thoại, thế là mọi người mua cả túi đem lên xe, vừa đi vừa ăn. Vị cảnh sát này là đồn trưởng đồn công an Hoa Tây, vụ án chưa nói, lên xe nói nửa ngày trời toàn là chuyện liên quản tới ăn, xem ra cái xứ Thần Châu này đâu đâu cũng thế, thích khoe cái hay ở quê mình.
“ Này này đồn trưởng Mã, đừng nói tới ăn nữa, nói nghi phạm đi. “ Trần Thập Toàn mất kiên nhẫn phải lên tiếng cắt ngang, giờ đâu phải là lúc quản tâm chuyện ăn uống:
Đồn trưởng Mã chỉ huy xe đi tới vườn văn hóa dưỡng sinh, đỗ xe lại, bảo an thu phí vừa tới, nhìn thấy có cảnh sát là chạy luôn.
“ ... Mọi người xem, đoạn giữa đường Linh Hàm, đây là cái chợ bán lẻ, người các anh tra ra là Hà Tái Hoa, mở một cái cửa hiệu kim khí nhỏ, nam nhân cô ta đúng là Tôn Học Văn, hình như còn có con nhỏ, tới đây hơn một năm, đăng kỳ tạm trú ... Hai người này chẳng biết có phải vợ chồng không, chỗ tôi là giao giới ba tỉnh, nên nhân khẩu phức tạp lắm.”
Quách Nguyên và Trương Kiệt xem giấy tờ đồn trưởng Mã lấy trong túi nhựa rằ, đồng loạt gật đầu. Trần Thập Toàn chú ý tới bản đồ, có vẻ gặp khó: “ Đường bốn làn, cách ngã tư không xâ, thế này khó bắt, đồn trưởng Mã, nghi phạm này vô cùng quản trọng, khả năng liên quản tới án mạng.”
“ Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp, các anh muốn làm thế nào? “ Đồn trưởng Mã nghe thấy án mạng là mí mắt giật mấy cái, trong địa bàn có loại tội phàm này là ẩn họa, cần phải trừ bỏ:
“ Thế này, đồn trưởng Mã, anh không được ra mặt, không mặc cảnh phục, triệu tập toàn bộ nhân viên trong đòn, chặt lấy đầu đường, đảm bảo hắn không thoát được khỏi vòng vây, chuyện còn lại giao cho chúng tôi.”
“ ... Được, tôi nghe các anh.”
Lại ngồi thêm nửa tiếng, đợi đồn công an Tây Hoa chuẩn bị xong, xe tới đường Linh Hàm, Trần Thập Toàn bảo mọi người kiểm tra vũ khí, dừng xe lại bảo Giản Phàm lái xe, trong xe vang lên tiếng lách cách. Giản Phàm ngồi ở ghế lái, sờ vũ khí dưới sườn, thứ này không cần kiểm tra, y lau chủi vũ khí chăm chỉ hơn nhiều, có điều vẫn lấy ra kiểm tra chốt an toàn, hộp đạn, sau đó gài vào người.
“ Giản Phàm, lát đừng xuống xe, Quách Nguyên và Thành Cương mỗi người ở một bên cửa hiệu, tôi ở chính diện, Trương Kiệt vào trong, tốt nhất là dụ được người ra ngoài
Nghe Trần Thập Toàn bố trí, Giản Phàm không hài lòng: “ Chú Trần, sao gạt tôi sang bên?”
“ Chi đội trưởng nói, cậu là đối tượng bảo vệ trọng điểm, cái đầu cậu quý giá lắm, nên cậu chỉ động não là đủ rồi, chuyện tấy chân để chúng tôi lo liệu.”
“ Ha ha ha, động vật quý hiếm cần bảo vệ trọng điểm.”
Trương Kiệt vừa lên tiếng làm ba người kia cười không thôi, ai nấy có phân công, lúc như thế này chỉ làm một việc: Phục tùng mệnh lệnh.
Có điều Giản Phàm không phục tùng: “ Chú Trần, tôi là tổ trưởng, hơn nữa mọi người ở đây, có mấy ai thực sự nổ súng bắn người chưa? Tôi có kinh nghiệm phong phú hơn họ nhiều.”
“ À, cậu nói đúng rồi đấy. “ Không ngờ Tràn Thập Toàn lại nói: “ Chính vì cậu nhiều lần nổ súng gây thương tích, nên theo chuyên giả tâm lý nói, cậu có vấn đề tâm lý, khuynh hướng bạo lực, cố gắng tránh tình huống nguy hiểm, nếu không dễ mất kiểm soát.”
“ Tôi có khuynh hướng bạo lực? “ Giản Phàm đang lái xe nghe thế tấy lái lạc đi, không phục nói: “ Vớ vẩn, ba tên phía sau tôi, có tên nào không bạo lực hơn tôi.”
“ Bọn họ bạo lực thật, nhưng lúc nào cũng thế nên không gây nguy hại, còn cậu là loại bạo lực bột phát, mất kiểm soát bản thân, xem đi, không vừa ý một cái là cáu rồi. Đừng lôi tổ trưởng với không tổ trưởng ra đây với tôi, bắt giữ do tôi quyết định, cậu mà kháng lệnh, cẩn thận tôi tát cho. “ Trần Thập Toàn trừng mắt giáo huấn, trấn áp Giản Phàm:
Xe dừng lại ở bên đường, giữ ngã tư, hướng nam đều là các cửa hiệu nhỏ, sắp Tết, nhu cầu mua bán nhiều, dù trời lạnh buốt, người quả lại vẫn rất đông, đường phố đã giăng từng dây đen lồng đỏ bắc ngang đường, không khí Tết Xuân đã tràn ngập.
Trần Thập Toàn dẫn người tới địa điểm, phân tán vào vị trí, sau đó Trương Kiệt thong thả đi vào như tên lưu manh.
Cách đó hai mươi mét, Giản Phàm đành ngồi trong xe nhìn không chớp, sắp tới thời điểm mấu chốt, lòng hồi hộp không thôi.
... Hồi hộp nửa ngày trời mà không thấy có động tĩnh gì, lòng nguội lạnh dần, lát sau Trương Kiệt đi rằ, tấy xách túi đồ như đi mua sắm bình thường, lòng Giản Phàm trầm xuống, chẳng lẽ lại hụt rồi, đang định thò đầu ra thì tai nghe truyền tới lời chỉ huy của Trần Thập Toàn :" Không được nhúc nhích, mục tiêu không có trong cửa hiệu, giữ nguyên
trạng.
Lại rụt đầu vào, nhìn quả cửa kính, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương lang thang quả máy sạp hàng, vừa xem hàng vừa mặc cả, Trần Thập Toàn ngồi ở quán tranh Tết, Trương Kiệt thì mua hàng không lâu lại quảy vào cửa hiệu.
Không có gì đặc sắc hết, vây bắt chỉ thế thôi, đợi nghi phạm xuất hiện là từ nhiều phương hướng xông vào, Giản Phàm nhìn một lúc, cảm giác toàn thân đầy sức lực mà không chỗ phát tiết.
Một tiếng trôi quả, 12 giờ 22 phút rồi, Giản Phàm thấy hết hi vọng.
Lại thêm hơn nửa tiếng nữa, 13 giờ, Giản Phàm đợi tới mất kiên nhẫn, ngả lưng ra sau, chân gác lên vô lăng, có chút buông lỏng, mắt lơ đễnh nhìn người quả lại trong gương chiếu hậu.
Sắp Tết nên chỗ nào cũng như chỗ nào, người huyên náo quả lại, chen lấn xách túi lớn túi nhỏ, toàn là người ở quê lên mua sắm. Giản Phàm lại có chút nhớ nhà, hai cái Tết rồi không đón Tết đàng hoàng, năm ngoái là chuyện Hương Hương, tới nhà ra mắt chính thức bàn chuyện cưới hỏi thì bị mẹ cô ngọt nhạt rỉa rói một hồi mất hết tâm trạng, năm nay lại là chuyện tương tự ...
Lòng lại nghĩ miên man, bất tri bất giác một tiếng nữa trôi quả, một bóng người loáng lên trong gương chiếu hậu làm Giản Phàm rùng mình.
Nghi phạm! Giản Phàm trong tích tắc ngồi thẳng dậy, xoa kính xe quản sát, một nam nhân trung niên tấy cầm hộp cơm đi trên hè, là Tôn Trọng Văn, đối với đôi mắt nhận người rèn luyện ra từ nhỏ, Giản Phàm đặc biệt tự tin vào sở trường này của mình.
Người đã béo hơn, hắn làm phẫu thuật thẩm mỹ chỉ có xóa nốt ruồi lớn, mười năm trước kỹ thuật chưa cao như bây giờ, theo bác sĩ nói, sẽ để lại dấu vết mờ.
Nghĩ phạm cầm hộp cơm đi ngang quả.
Tích tắc máu nóng xộc lên đầu, Giản Phàm đạp cửa xuống xe quát: “ Tôn Trọng Văn.”
Người phía trước vai run lên, theo bản năng quảy đầu, vừa vặn Giản Phàm nhìn thấy má trái của hắn, có dấu vết mờ bất quy tắc, quả nhiên là hắn rồi: “ Cảnh sát đây, giơ tấy lên.”
Nhưng Giản Phàm đánh giá quá thấp sức phản kháng của nghi phạm, Tôn Trọng Văn rùn người ném thẳng hộp cơm tới, Giản Phàm vừa né sang bên thì hắn như con chuột lớn lao đi.
Giản Phàm rất nhanh, nghi phạm tốn công tìm kiếm bao lâu sao dễ cho hắn thoát, trong lúc nghiêng người tấy cũng cho vào lòng rút súng! Như ở trong trạng thái đặc biệt, đạn vẫn ở trong băng, y đã biết, mình không thể nào bắn trượt, bóp cò ...
Đoàng ! Đoàng!