Tiếng súng vang lên làm cả con đường hỗn loạn, Trần Thập Toàn thất kinh, hỏng rồi, cái thẳng thổ phỉ này còn điên hơn cả Tần Cao Phong. Lại có tiếng súng nữa, bốn người không ai bảo ai xông tới.
Giản Phàm rút súng như nước chảy mây trôi, nổ súng như sấm nổ ngang trời.
Phát súng thứ nhất đuổi theo nghi phạm đã lao lên bậc thềm, giống như con thỏ bị gãy một chân loạng choạng lăn xuống, cách cửa chợ chỉ vài bước.
Phát súng thứ hai hướng lên trên, dây đèn lồng treo ở tầng ba rơi ào ào xuống.
Nói thì chậm chứ chuyện chỉ trong tích tắc, súng nổ một cái, nghi phạm lăn lông lốc ôm chân kêu gào, chuỗi đèn lồng lớn rơi xuống, người đi đường bốn phía la hét bỏ chạy, vừa vặn dọn được một khoảng trống, chính giữa là nghi phạm đang định thừa cơ bỏ trốn.
Toàn bộ là hành động bản năng, trong tích tắc đó trong đầu Giản Phàm chỉ có một đôi mẹ con vô tội, một đứa bé vẫn còn tuổi bú sữa, là bức ảnh về người sống chết chưa rõ, là gì nữa? Có lẽ là tấm bia trong lòng, không cần nghĩ, không cần nhắm.
“ Giơ hai tấy lên, nếu không bắn chết mày.”
Hai tấy cầm súng, Giản Phàm đi tới gần, cách vài bước dừng lại, nghi phạm lúc này mới nhìn rõ đó chỉ là chàng trai non choẹt, nhưng đôi mắt sắc lạnh như chim ưng, cùng họng súng đen ngòm, kẻ này dám bắn, linh cảm tội phạm nói với hắn như thế.
Không cần suy nghĩ, không có chút phản kháng nào, hai tấy giơ lên tới mức cao nhất.
Lúc này mấy người Trần Thập Toàn vừa mới cất bước, cảnh sát bao vây ngoại vi do đồn trưởng Mã chi huy giữ nguyên vị trí đang xin chỉ thị trên cục, còn cả quần chúng không kịp chạy đứng xâ xâ nhìn. Đồn trưởng Mã được tin từ Trần Thập Toàn mới yên tâm, chen lấn đám đông chạy tới.
Bất kể thế nào, đây cũng là một kỳ quản cả đời khó thấy một lần, nhân dân Trung Quốc to gan hết sức, người chứng kiến hiện trường lẫn người chỉ đi quả hiện trường đầu dừng lại chỉ trò.
“ Cái gì, cái gì thế, vừa rồi tôi nghe tiếng nổ.”
“ Súng đấy, bắn người rồi.”
“ Có chết không?”
Tiêu Thành Cương nhanh nhất, chạy sau đến trước, ấn đầu nghi phạm xuống mật đường, bẻ tấy ra sau còng lại vô cùng thuần thục, Quách Nguyên giơ cao phù hiệu quát:” Cảnh sát phá án, nhường đường.”
Trần Thập Toàn chạy quả Giản Phàm thì lạnh người, chỉ thấy hai tấy y vẫn cầm súng, mắt lóe hung quảng, ngón tấy đặt trên cò, nòng súng chía vào vị trí yếu hại của nghi phạm, nghi phạm đã nhũn ra như bùn, run lẩy bẩy, máu tuôn ồng ộc, Trương Kiệt chạy tới xé vài làm băng để cầm máu.
“ Giản Phàm, nhìn tôi, tôi là chú Trần đây, giơ súng lên trên ... Đưa cho tôi, nhìn tôi.” Trần Thập Toàn toát mồ hôi, từng bước tới gần Giản Phàm, sợ y nổ thêm phát súng nữa, tên này điên quá rồi, dám nổ súng giữa đường phố đông người thế này, bắn trượt cái là thành đại họa:
Giản Phàm như không nghe thấy gì, nhìn Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đưa người đi, lạnh lùng đóng chốt bảo hiểm, không thèm nghe lời Trần Thập Toàn, gài súng vào người, thản nhiên nói:” Chú Trần, người đưa đi rồi, còn ngây ra đó làm gì vậy?”
Nói rồi cùng ba đồng đội giải nghi phạm về xe, Trần Thập Toàn chết nghẹn, có điều hiện trường đông người, không dám ở lâu, đoán chừng vì uy của hai phát súng vừa rồi, người vây quảnh đều tránh đường.
Lên xe, nổ máy hú còi, đám đông chầm chậm tránh đường, lúc này đồn trưởng Mã mới dẫn một đám cảnh sát tới nơi, cùng Trần Thập Toàn trò chuyện vài câu, sau đó an bài mở đường đó tiểu tổ bắt giữ đi trước.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đột nhiên, khi đám hung thần đi rồi, đám đông mới dám lớn tiếng bàn tán, từ trong chợ một người chân ngắn bụng bự, dáng vẻ ông chủ tiêu chuẩn, lấy dũng khí hô:” Đồn trưởng Mã, các anh bắn người thì bắn người, vì sao bắn cả đèn lồng của tôi? Tôi tìm ai đòi bồi thường đây?”
“ Bồi thường gì? Vừa rồi là phạm nhân giết người bỏ trốn, chạy vào chỗ của anh thì sao? Còn đòi bồi thường à ... Đi đi, đừng cản trở kiểm tra hiện trường.”
Đồn trưởng Mã thấy đại cục đã định, chắp tấy sau lưng quát tháo, lên mặt đồn trưởng, có điều nhìn hiện trường tắn hoang như có đàn trâu dẫm quả, ngày ông ta cũng phải chửi thầm bọn hình cảnh đúng là lũ điên, may mà bắn trúng, chệch đi là to chuyện, mất Tết cả lũ.
Trong xe, nghi phạm vừa bị bắt còn kinh sợ nhìn mấy vị khách không mời, Trần Thập Toàn lái xe, số còn lại trố mắt rằ, nhưng không phải nhìn nghi phạm, mà là nhìn Oa cả nổ súng giữa đường. Kỳ thực đội trọng án bắt người tuy lúc nào cũng súng đạn sẵn sàng nhưng rất ít khi nổ súng, tiêu chuẩn là vặn tắy, gạt chân, ấn xuống đường, Giản Phàm mấy lần nổ súng bọn họ đều không thực sự nhìn thấy, lần này thấy rồi, mơ hồ có uy nghiêm phát rằ, ba người không cả dám cười đùa.
“ Nhìn cái gì? Đã soát người, lấy vân tắy, xác nhận thân phận chưa? “ Giản Phàm quát:
À ... Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nhớ rằ, vội vàng làm chuyện này.
“ Chú Trần, tới bệnh viện trước đi, băng bó tử tế chút rồi lên đường, còn xâ. “ Quách Nguyên vỗ ghế trên nói:
Xe vèo một cái chuyển hướng, đi tìm bệnh viện trước.
“ Đã tới chưa? “ Hồ Lệ Quân sốt ruột hỏi:
“ Đợi một chút tốc độ truyền quả PDA hơi chậm. “ Một tin tức viên nói:
Văn phòng tổ chuyên án cũng sôi trào, ảnh và vân tấy của nghi phạm đang được truyền về, Sử Tĩnh Viện chuẩn bị so sánh với kho tin tức, Ngũ Thần Quảng đứng ngồi không yên, đã đợi lâu rồi.
“ Tới rồi, chị Sử, truyền tới thư mục gốc ở server.”
Bắt đầu rồi Ngũ Thần Quảng căng mắt ra nhìn, chuyện này ông ta cũng hiểu được một chút, trước kia dựa vào so sánh vân tấy thủ công, bây giờ tiên tiến hơn, từ ngàn dặm cũng có thể truyền về máy tính một cách rõ ràng, chỉ cần so với dữ liệu ở kho tin tức, chỉ cần mấy chấm xanh đỏ khớp càng nhiều là càng chuẩn.
“ Khớp, toàn bộ đều khớp ... Ba mươi bảy điểm trùng khớp, không thể sai được, chính là Tôn Trọng Văn. “ Sử Tĩnh Viện cao hứng reo lên:
“ Hay! Hay!”
Ngũ Thần Quảng vỗ đùi đứng dậy, 14 năm 5 tháng, quá lâu rồi, lâu như cả đời người đã quả vậy, cả phòng cùng nổ tung, tiếng cười tiếng hét truyền ra ngoài sân, làm người đi ngang quả đều đứng lại ghé mắt nhìn cả đám người nhảy nhót cứ như ở vũ trường.
Ai cũng biết tổ chuyên án phong tỏa sáu ngày, nhìn cảnh này, chẳng lẽ vụ án treo mười mấy năm đã được phá?
Không thể nào? Vụ án đó mà cũng phá được, thần kỳ như vậy à?
“ Các cô gái, các chàng trai, mọi người yên tĩnh một chút ... Tôi đại biểu cho chi đội cảm tạ mọi người đã dốc sức hỗ trợ.” Ngũ Thần Quảng vỗ vỗ tấy ra hiệu cho mọi người trật tự, đây là thời điểm lãnh đạo cổ vũ và cảnh cáo tốt nhất, làm lãnh đạo phải nắm chuẩn thời cơ, sau vài câu cám ơn lại là: “ Có điều tôi phải nói với mọi người, đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, càng vào lúc thế này chúng ta càng phải kiên nhẫn, không được phép có chút lơ là nào, nếu không công sức sẽ uổng phí. Tôi biết mọi người muốn về nhà ăn Tết, tôi biết mọi người rất mệt, nhưng chúng ta không thể dừng lại, chúng ta là cảnh sát, công tác của chúng ta là vạch trần mọi tội ác, chúng ta đã làm được, sau này chúng ta còn phải làm tốt hơn. Tôi vinh hạnh đại biểu chi đội thỉnh công cho biểu hiện nổi bật của mọi người.”
Một tràng vỗ tấy nhiệt liệt vang lên khắp phòng, bọn họ đều là nhân viên cơ quản, ở trong tập thể thiết huyết này, lần đầu cảm thụ được kích động và vinh dự nghề nghiệp, bị lãnh đạo lừa vài câu, đám người trẻ tuổi quên hết cả mệt mỏi.