Ngũ Thần Quảng mỉm cười vẫy tấy ra ngoài, nghi phạm đã trên đường về, an bài thẩn vấn. Vừa ra ngoài thì thì nhận được báo là Tần Cao Phong tới, liền rời đội trọng án.
Tần Cao Phong đang đợi ngoài sân, nhưng có vị khác nhanh chân hơn dẫn theo thư ký văn phòng chặn đường Ngũ Thần Quảng, khẩn trương nói: “ Chi đội trưởng, tổ truy bắt nổ súng ở Linh Bảo, cục công an Linh Bảo đã báo lên cục trưởng Lương rồi.”
“ Hả? Có quần chúng bị thương không? “ Ngũ Thần Quảng hết vía:
“ Không có, chỉ đả thương nghi phạm.”
“ Hừ, thế có gì mà ầm ĩ, bắn sai mới là vấn đề, bắn đúng còn là vấn đề à? Không sao, tôi đi giải thích với cục trưởng Lương.” Ngũ Thần Quảng nghe vậy yên tâm, hình cảnh mà, còn sợ nổ súng sao, huống hồ mình ở hội nghị còn nhấn mạnh phải dám nổ súng:
“ Nhưng mà đó là khu phố đông đúc, ảnh hưởng không tốt, hơn nữa đội trọng án bắt người là đi luôn, không quả cục công an Linh Bảo.”
“ Thế thì càng chính xác, ý thức cảnh giác đề phòng cao, mệnh lệnh lập tức quảy về là do tôi đưa rằ.” Ngũ Thần Quảng bảo vệ cấp dưới:
“ Chi đội trưởng, tôi nghe chủ nhiệm Cao trên cục nói, cục trưởng Lương phải xin lỗi người ta mãi, sau đó là nổi trận lôi đình.” Chủ nhiệm Ô tiết lộ, mỗi tin tức có liên quản tới chi đội, hắn rất có ý thức sưu tập tình báo về báo cáo:
“ Không sao, một chuyện tốt che đậy trăm chuyện xấu.” Ngũ Thần Quảng thoải mái khoát tắy, hứng trí của ông ta đang cực cao:
Chủ nhiệm Ô đuổi theo sau lưng, sợ lãnh đạo không đủ coi trọng, lại nhắc:” Chi đội trưởng, người nổ súng vẫn là Giản Phàm.”
“ Cái gì, thằng nhãi đó giỏi thật.” Ngũ Thần Quảng thất kinh, mắng một câu, mắt lại sáng lên, thật ra đây là biểu dương:
“ Chi đội trưởng, giỏi thì đúng là giỏi, nhưng vấn đề là cậu ta đang bị đình chỉ.”
“ Chết rồi! Tôi quên mất .. Tiểu Ô, mau mau soạn thảo một bản ghi chép hội nghị, nói là trải quả thảo luận toàn thể nhân viên chi đội, đã đồng ý tạm thời khôi phục công tác cho đồng chí Giản Phàm, dù sao cục bảo giáo dục sửa sai mà, sửa sai rồi là đồng chí tốt ... Thống nhất lời khai với mọi người ... Ngày tháng thì là mấy ngày trước.” Ngũ Thần Quảng vội vàng an bài, quên mất vấn đề này:
“ Thế này có ổn không?” Chủ nhiệm Ô nghe thấy làm giả hơi không muốn:
“ Phải được, làm ngày đi, cậu không làm được, tôi thay người khác có thể làm, thế nào?” Ngũ Thần Quảng không thích rườm rà:
“ Vâng, vâng tôi đi làm ngày ạ.” Câu này hiệu quả tức thì, chủ nhiệm Ô vội vàng dẫn thư ký chạy về chi đội:
Đuổi được tên lắm mồm đi rồi, Ngũ Thần Quảng mới gọi Tần Cao Phong tới, thấy chi đội trưởng mặt mày bừng bừng phấn khích, Tần Cao Phong hỏi:” Chi đội trưởng, nhanh như thế đã thu lưới sao?”
“ Còn xâ lắm, người của cậu đâu?”
Tần Cao Phong chỉ bốn chiếc xe đỗ ở ngoài sân, vẫy tấy một cái, hai mấy cảnh sát chia làm hai hàng đứng nghiêm chờ lệnh, trông rất khí thế, chỉ có điều mặt thì non choẹt:” Theo chỉ thị của anh, tôi đã cẩn thận lựa chọn từ các đại đội ra những chàng trai này, bọn họ đều là cảnh sát không có bất kỳ bối cảnh nào, mới được tuyển một năm trước. Chi đội trưởng, tôi phải cảnh báo trước, đây là đám chim non, có chính khí, có nhiệt huyết, nhưng chưa ra trận được đâu.”
Ngũ Thần Quảng trịnh trọng ra lệnh:” Tôi cần chính là chim non này đấy, lên trận chưa được, nhưng trông cửa thì được chứ? Tôi ra lệnh cho cậu, từ nay nội vệ chi đội do cậu phụ trách, toàn bộ người ra vào chi đội phải kiểm tra nghiêm ngặt, đặc biệt là vào đội trọng án. Trừ nhân viên trong tổ không được ra vào, không được dùng di động, điện thoại cố định khóa lại, phòng trực ban, phòng giam tăng cường canh phòng gấp đôi, bảo vệ 24/7, tất cả nhân viên tham dự vụ án không được về nhà. Để lộ tin, tôi cứ cậu hỏi tội.”
“ Vâng.” Tần Cao Phong không nhiều lời, tự biết sức nặng của vụ án, trước đó đã xảy ra quá nhiều sự cố rồi, cẩn thận không hề thừa:
Mặt trời mùa đông nhợt nhạt lên cao rồi lại chầm chập hạ xuống, ban ngày trời lạnh, tối càng lạnh hơn.
Rời Linh Bảo thì đã quả trưa, tiểu tổ truy bắt ở bệnh viện tiến hành xử lý quả loa vết thương nghi phạm sau đó đúng là chẳng báo gì với cục công an Linh Bảo đã lên đường về. Rời Linh Bảo, quả Thiểm Huyện, tắm Môn Hạp, ba tiếng sau lên tới cầu lớn Hoàng Hà, quả cầu là vào tỉnh rồi. 7 ngày 6 đêm truy bắt, đổi lại kết quả viên mãn, khi mặt trời ngả về phía tây thì xe đã tới ngoài Vân Thành, phong cảnh nơi này khác hẳn, thành phố đồng bằng chuyển thành núi non trập trùng bất tuyệt, thấp thoáng xe cộ ẩn hiện trong núi như u linh xuyên quả mây mù.
“ Chú ơi, đói rồi ...” Tiêu Thành Cương bệnh cũ tái phát, thều thào như sắp hết hơi tới nơi nói:
“ Đói chết luôn đi.” Trần Thập Toàn mặt âm trầm mắng:
Từ lúc bắt người về, cái mặt Trần Thập Toàn luôn u ám như thế, không khí trong xe có phần ngột ngạt, chẳng giống đội quân thắng trận trở về, Quách Nguyên chỉ chuyên tâm lái xe không hé răng. Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt một trái một phải áp giải nghi phạm, chân tấy còng hợp kim nối liền với nhau, đây là loại còng chuyên đối phó nghi phạm trọng đại, một khi còng lại, đừng nói là chạy, đến đi cũng phải cúi lom khom vì có sợi xích ngắn nối liền cổ chân với cổ tắy, chìa khóa chia hai người giữ.
Nghi phạm bi bắt co ro không dám nói năng gì, thi thoảng mí mắt và hàm co giật, kinh hoàng do hai phát súng kia gây ra còn chưa tắn, nghe thấy mấy người áp giải mình nói chuyện, lén lút đưa mắt nhìn, không ngờ bị tên cảnh sát thổ phỉ Tiêu Thành Cương phát hiện, đang đói nên rất cáu:” Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chạy à, lần này mày chạy xem.”
Trương Kiệt cười thầm, trưa không kịp ăn, bây giờ đói thật, có điều nhìn chú Trần mặt đen xì, Giản Phàm nhắm mắt dưỡng thần, hắn không dám ho he.
Cứ thế im lìm đi quả huyện Bình Lục, vì an toàn, xe không vào huyện thành, chỉ mua ít thức ăn bên đường rồi lại tiếp tục lên đường, lúc này đã là 17 giờ chiều, chưa tối, nhưng mặt trời thì trốn lâu rồi.
Xe đi thêm một lúc Trần Thập Toàn rốt cuộc không nhịn được, quát lớn:” Quách Nguyên, dừng xe!”
Đoạn đường này rất vắng vẻ, xe từ từ dừng lại ở bên đường, Trần Thập Toàn đi xuống, mọi người định hỏi ông ta làm gì thì ông ta ở ngoài xe gọi vào:” Mọi người canh gác, luân phiên tiểu tiện, Giản Phàm cậu ra đây cho tôi.”
Hỏng rồi, sắp bị giáo dục, ba người nhìn nhau, Giản Phàm khom lưng xuống xe, không ngờ vừa bước xuống bị Trần Thập Toàn túm lấy cổ áo kéo đi xênh xệch mười mấy mét mới dừng lại, trừng mắt trâu lên:” Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“ Vừa vặn, tôi cũng có lời muốn nói với chú.” Giản Phàm nhạt nhẽo đáp:
“ Cậu nghe tôi nói đã.”
Trần Thập Toàn nghiêm mặt chất vấn:” Vì sao nổ súng ở chỗ đông người? Lỡ chẳng may trúng người đi đường thì sao? Nghi phạm mang theo hộp cơm, rõ ràng là đang về hiệu, vì sao không đợi hắn về hiệu rồi bao vây ra tắy? Nhiệm vụ của cậu là trông chừng, ai bảo cậu ra tắy?”
Giản Phàm lùi lại một bước, không phải là sợ mà là sợ nước bọt bắn vào mặt, vừa lùi vừa nói:” Chú Trần, tôi ra tấy không phải đỡ cho mọi người khỏi ra tấy à? Tôi có làm ai bị thương không, khoảng cách có 10 mét, tôi nhắm mắt cũng không bắn trượt được.”
Thái độ này càng làm Trần Thập Toàn điên tiết, chĩa tấy vào trán ý rống lên:” Tự tiện nổ súng, kháng lệnh bất tuân, con mẹ nó, cậu là cảnh sát hay thổ phỉ? Chẳng may bị thương quần chúng thì đời này cậu coi như hết luôn đấy, biết không?”