Giản Phàm vẫn cứ ương bướng: “ Có ai bị thương đâu?”
Thằng nhãi này không ý thức được vấn đề, Trần Thập Toàn muốn điên:” Đợi đến khi có người bị thương thì muộn rồi, huống hồ cứ tiếp tục thế' này sớm muộn cậu cũng gây đại họa mà thôi.”
“ Chú Trần, tôi nhớ chú kháng lệnh nên bị đuổi tới đại đội một lau súng mà, sao lại mắng tôi? “ Giản Phàm xỉa xói một câu:
“ Cái gì, cậu nói gì? Nói cái gì!? “ Trần Thập Toàn chạm vào vết thương trong lòng, vung tấy tán luôn, dù Giản Phàm có nhanh cũng không né được lần này, đầu bị trúng một tát nghiêng đi:
Trúng phần cứng, đau thì chả đau, nhưng mà cơn điên nổi lên, Giản Phàm hùng hồ xông tới: “ Chú dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
“ Đánh đấy, cậu là cái thá gì mà tôi không dám đánh, mẹ cậu tôi cũng đánh đấy. “ Trần Thập Toàn giơ chân đá:
“ Mẹ nó! Lão già chó chết, lão nói gì?” Câu này đụng chạm vào vảy ngược rồi, Giản Phàm gầm lên như thú điên lao tới ôm ngang hông Trần Thập Toàn, đây là chiêu đánh lộn của lưu manh, luận công phu quyền cước thì Giản Phàm cũng không bằng lão già này, nhưng ôm lấy nhau thế này thì bản lĩnh bằng trời cũng chẳng dùng được, hai người lăn lông lốc xuống ruộng.
“ Oa oa, ngày cả tiền bối cũng đánh.”
Trương Kiệt hoảng lên, định xuống xe ngăn cản, Tiêu Thành Cương giữ lại, hớn ha hớn hở nói: “ Đừng đi, chúng ta phải trông nghi phạm, cứ để họ đánh nhau xem ai lợi hại hơn!”
“ Quách Nguyên, làm sao đây?” Trương Kiệt nhấp nhổm ngồi không yên:
“ Kệ họ đánh, ai cũng đầy một bụng tức, trút ra cho thoải mái, không sao, chẳng lẽ còn giết nhau được. Trông coi nghi phạm đi, đừng quản cái khác.” Cùng là người đại đội một, Quách Nguyên biết tính hai người này:
Ba người cách sông xem lửa cháy, xem rất hứng thú, bốn bề vắng bóng người, đừng nói nhà cửa, chỉ thấy một cái chòi tạm ở xâ, trong ruộng ven đường, chỉ còn ít bó rơm đã mục đen, hai người kia lăn tròn xuống ruộng. Trần Thập Toàn bò dậy trước cưỡi lên người Giản Phàm tát hai phát, bị Giản Phàm nâng gối thúc vào mông, vừa bị đau cong người lên thì bị một đạp giữa bụng, nhưng khi Giản Phàm xông tới bị Trần Thập Toàn nhịn đau gạt chân ngã lăn quảy ...
“ Mẹ nó, Oa cả chơi thật kìa, chẳng thèm nể nang người già nữa, úi, cú kia đau lắm đấy. Ha ha, chết lão già rồi, bình thường cứ thích cậy già lên mặt, đánh mạnh vào cho tởn.”
“ Chú Trần giỏi thật, mười năm trước chắc phải đánh được hai người chúng ta đấy.”
“ Ngang cơ, tình hình này chắc đánh đến khi kiệt sức.”
Đánh nhau là chuyện bình thường với hình cảnh, dù huấn luyện cũng ra tấy không không nhẹ nhàng gì, nhưng mà già trẻ đánh nhau như kẻ thù thế này cũng hiếm lắm. Tiêu Thành Cương vốn không ưa Trần Thập Toàn cho nên hò reo cổ vũ Giản Phàm, Trương Kiệt lúc đầu còn sợ có chuyện, giờ càng xem hăng máu, song không rất công tâm, không bênh bên nào chỉ hò reo cổ vũ, chỉ có Quách Nguyên còn tỉnh táo quản sát xung quảnh thi thoảng mới liếc mắt nhìn tình hình cuộc chiến.
Nghi phạm thì sao, tất nhiên không dám hé răng, đám thổ phỉ này đến đồng đội còn dám đánh, mình là cái quái gì?
Hai bên đánh nhau rất quyết liệt, đáng tiếc, sáu ngày ăn uống ngủ nghỉ không ra sao, suốt ngày đi đường, ai nấy mệt mỏi. Trưa nay càng không có gì vào bụng, cho nên lăn lộn ra được vài đòn lăn được vài vòng đã kiệt sức, sau khi cho Giản Phàm ăn mấy cái tát, Trần Thập Toàn trúng vài cú đá, không còn sức đánh nữa quệt máu mũi chửi:” Đm, chiêu này tôi dạy cậu, dám lấy đánh tôi à?”
“ Chú già rồi, muốn giáo huấn tôi không được đâu, tôi mà không nương tấy thì chú nằm đo đất lâu rồi.” Giản Phàm thở hồng hộc, nằm vật ra đất:
Trần Thập Toàn bò dậy, định tát cho Giản Phàm cái nữa, tấy giơ lên lại thôi, quả thật đánh không thắng nổi nữa, lại quảy sang chửi:” Cái thằng ngu này, tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, cậu ưu tú như vậy, còn bao lần lập công, cuối cùng toàn hỏng, thưởng không có đã đành còn bị phạt, lỗi chính từ cậu mà rằ.”
“ Tôi biết, nhưng mà đội trưởng Tần dạy tôi ra như vậy đấy, chú muốn tôi giống cảnh sát ở đồn, thấy nghi phạm là chạy à? Tôi biết, khi đó tôi không khống chế được bản thân, cơ mà thành thói quen rồi, bắn súng suốt cả năm, thành thói quen gặp chuyện là rút súng, ha ha ha ... Chú nói xem, chuyện xảy ra trong tích tắc, tôi còn nghĩ được gì? Chưa nghĩ gì tấy đã rút súng rồi, ha ha ha, không phải sau đó tôi bắn bù thêm một cái rồi à? Coi như phát súng cảnh cáo, lúc đó hỗn loạn, ai mà biết tôi bắn cảnh cáo trước mới bắn nghi phạm hay bắn nghi phạm rồi mới bắn cảnh cáo, chú khỏi lo, mọi người không nói, người ngoài sao biết.”
Lời giải thích này làm Trần Thập Toàn chỉ biết thầm kêu khổ, Tần Cao Phong dạy một đầu bếp quen dùng dao thành loại này chẳng biết là đúng hay sai, chỉ biết thở dài loạng choạng đứng dậy:” Thôi, dù sao không ai bị thương, Giản Phàm, tôi sợ cậu không khống chế được gây họa, cậu có muốn thành tôi trước kia, bị người ta ném vào một xó không?”
Giản Phàm cũng đứng dậy, nhìn Trần Thập Toàn toàn thân bùn đất, cái trán hói càng dính cả cục bùn, trông rất thảm, cơ mà càng buồn cười:” Chú Trần, tôi thấy chú kháng lệnh rất đúng, nếu là tôi, tôi cũng làm thế, đã làm đúng thì việc quái gì phải day dứt bao năm như vậy.”
Trần Thập Toàn trừng mắt, nhìn cái mặt bị mình tát tai sưng đỏ, bật cười:” Không uổng tôi quý cậu, có điều nếu hôm nay bị thương người vô tội, tôi đích thân còng cậu về. Mẹ nó, lần này về có sao tôi nói vậy, đừng mong tôi che giấu cho cậu, cứ đợi bị đốc sát hỏi thăm đi, cậu thích tới nơi đó lắm phải không, vào đó ăn Tết cho an nhàn.”
“ Khoan, khoan, chú Trần, đừng làm thế, sư phụ sư phụ, tôi là đệ tử của chú mà, chú nỡ lòng nào ...” Giản Phàm vội vàng chạy theo Trần Thập Toàn, vừa phủi bụi vừa cười nịnh, vụ này mà lên tai đốc sát thì mình xong, Tết Dương đã ở trong đó rồi, Tết Xuân này y còn muốn về nhà với giả đình:
Trời đã nhá nhem tối, tầm nhìn rất thấp, Giản Phàm và Trần Thập Toàn vẫn ở ngoài xe, không biết tranh chấp cái gì, rất lâu mà chưa giải quyết xong, một bên định đi là một bên kéo lại, loáng thoáng nghe được vài câu Quách Nguyên vỗ trán hiểu rằ, tên này suốt cả đường nhắm mắt, không phải có tâm trạng gì, mà lại có ý đồ xấu xâ gì rồi, quả bộ dạng của Trần Thập Toàn, hắn có linh cảm không lành.
Đang nghĩ thì y như rằng Trần Thập Toàn gọi: “ Quách Nguyên ra đây.”
Vài phút sau Quách Nguyên quảy lại, gọi Trương Kiệt xuống.
Lại thêm vài phút nữa, Trương Kiệt quảy về tới lượt Tiêu Thành Cương.
Cứ như thế luân phiên xuống xe, thì thầm như mật mưu làm phản, sau đó về xe, lần này do Trần Thập Toàn lái xe, bốn cảnh sát trẻ chui ra khoang sau, nhìn chằm chằm nghi phạm
Nguy rồi, bọn chúng muốn tra tấn sao? Tôn Trọng Văn run run, bị thương lại mất máu còn sợ hãi, cái mặt trắng bệch, mắt thì đảo láo liên, như con chuột béo. Bên trái là tên nổ súng bắn mình, toàn thân bùn đất, má sưng tím, xem ra lúc nãy xuống xe bị đánh không nhẹ, khuôn mặt này còn đáng sợ hơn mấy tên hung dữ kia.
Phàm là kẻ bị bắt nhiều lần, làm hiềm nghi cũng có tự giác, thông thường sẽ xuất hiện hai tình huống. Một là ngon ngọt khuyên nhủ để dụ nói rằ, ví như làm cho nhớ vợ nhớ con, nhớ cha mẹ, sau đó là nên cúi đầu nhận tội để được chính phủ khoan hồng. Loại còn lại, trực tiếp, hăm dọa đánh đập, giở đủ trò ép người ta phải ngoan ngoãn. Tôn Trọng Văn tuy sợ hãi, nhưng trước khi dò ra nông sâu thì thái độ kiên quyết là: Chối tới cùng.