Thời buổi này không lấy đâu ra nghi phạm dễ dàng khai ra tội của mình, đặc biệt là trọng tội. Bắt giữ mới chỉ là bắt đầu thôi, muốn moi ra tội trạng không phải dễ dàng.
Lúc này nghi phạm trong mắt Giản Phàm có chút khác biệt với ở hồ sơ, ánh mắt không dữ dội như trong ảnh, thi thoảng cả cằm lẫn môi đều bất giác run lên, khi bị trừng mắt, còn né tránh theo bản năng.
Tên này gan không lớn, hơn nữa sống an nhàn vài năm, xem ra chậm chạp, thoái hóa không ít. Giảm Phầm thầm đánh giá.
Bất ngờ là chẳng có gì xảy ra cả ... Tôn Trọng Văn hơi ngạc nhiên, chỉ là càng như thế càng khôn hiểu gì, càng bất an, cứ mỗi một ánh mắt soi lên người là hắn cảm giác đó là gai nhọn, người không kìm chế được run lên từng cơn, cứ như thiếu nữ ngây thơ bị đàn sói dữ bao vây.
Xe vẫn đi về phía trước, mùa đông, tháng Chạp, gió núi rất lớn, ù ù bên tắi.
Tiếng động cơ xe, tiếng gió, trong đêm tối tĩnh mịch nghe hết sức rõ ràng, mặt đường lồi lõm, thi thoảng xóc một cái làm người trong xe nảy lên, đầu còn chạm vào trần xe, chiếc xe như bóng ma đi giữa đêm, tới nơi không rõ tên.
Đi càng xâ, cảm giác bất an càng lợn, người lạnh dần, không biết vì đêm lạnh, hay vì sợ.
“ Đói chưa?” Quách Nguyên mặt đầy thiện chí hỏi:
Tôn Trọng Văn không rõ ý đồ của đối phương, không dám trả lời.
“ Hỏi mày có đói không đấy, điếc à?” Tiêu Thành Cương dùng khuỷu tấy huých một phát vào mạng sườn:
Tôn Trọng Văn máy móc gật đầu.
Trương Kiệt ngồi ở một bên, ngó nghiêng mặt hắn bình phẩm:” Vẫn còn muốn ăn cơ à Quỷ Kiểm Thử sắp biến thành Phì Thử rồi đấy.”
“ Ăn đi, rót cho hắn chén rượu.” Quách Nguyên an bài rồi quảy về chỗ ngồi:
Lúc nãy mua thêm ít bánh mỳ với nước khoáng, vì mùa đông, mua cả một chai rượu, đêm lạnh mà không có thứ này khó quả, trước đó làm nhiệm vụ không dám thả lỏng, giờ có thể khao thưởng bản thân một chút, rót rượu xé bánh chia nhau.
Thực sự thành đồng chí nhường cơm xẻ áo rồi, Tôn Trọng Văn cũng đói meo, cầm cái bánh mỳ ăn ngấu nghiến, thi thoảng hớp một ngụm rượu trắng, mũi khịt một cái, chẳng mấy chốc đã ăn hết cái bánh, Quách Nguyên ném cho cái bánh nữa còn chưa xé vỏ, hắn chẳng khách khí nữa, dùng răng với tấy xé vỏ, lần này ăn chậm hơn.
Rốt cuộc là muốn làm gì? Kỳ thực Tôn Trọng Văn vừa ăn vừa thấp thỏm quản sát, càng lúc càng cảm giác không ổn, mấy tên kia ăn thong thả, mắt liếc hắn liên tục, tục ngữ nói, chó sủa không cắn, chó cắn không sủa, mấy tên này ở giữa phố đông người hô một tiếng, không cảnh cáo dám nổ súng bắn người, chúng dám làm gì nữa khó nói. Tôn Trọng Văn chỉ mong tới nơi cho sớm, bị giam vào trại giam, ở cùng với bọn tội phạm còn yên tâm hơn, an toàn hơn ở với đám này.
Càng sợ cái gì, càng xảy ra chuyện đó.
Két! Xe phanh gấp dừng lại bên đường, bốn bề đồng không mông quạnh hoang vu, chẳng thấy bóng nhà cửa, cũng không có xe cộ quả lại, không nhìn ra là nơi nào.
Tên hói lái xe quảy đầu bảo: “ Chỗ này đi.”
Hơi lạnh chạy dọc xương sống, tên đưa bánh mỳ mở cửa rằ, gió đêm lồng lộng ùa vào trong, lạnh thấu xương, tiếng ù ù nghe hết sức rõ ràng, đèn xe bật sáng, tên cảnh sát nổ súng đúng dậy. Tôn Trọng Văn sợ hãi, làm gì đây đám người này không thẩm vấn, định giết người diệt khẩu à?
Càng gấp càng loạn, càng loạn càng dễ xảy ra chuyện, Ngũ Thần Quảng vừa lên cục công an thành phố ứng phó với cơn giận của cục trưởng Lương xong quảy liền về thẳng về chi đội, chi đội đã tăng cường canh gác như trong thời chiến, lập cả rào chắn, súng ống trong tắy. Đến cả Ngũ Thần Quảng cũng phải đưa ra giấy chứng minh mới được cho vào, mấy chàng trai trẻ chấp hành nhiệm vụ vô cùng nghiêm ngặt làm ông ta rất hài lòng. Đi quả cửa là vội vội vàng vàng chạy thẳng tới đội trọng án, vừa thấy Hồ Lệ Quân là hỏi gấp: “ Mất liên lạc bao lâu rồi?”
“ 27 phút, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì. “ Hồ Lệ Quân giọng đầy lo lắng:
Mấy người Lương Vũ Vân đứng dậy, cứ như phạm lỗi đợi giáo huấn.
Ngũ Thần Quảng không truy cứu chỉ quản tâm tới sự cố: “ Tình hình ra sao, mất dấu ở đâu?”
“ Ở đây ạ. “ Lương Vũ Vân cầm laptop lên chỉ bản đồ: “ Bọn họ rời huyện Bình Lục là mất tín hiệu, tôi cứ nghĩ bọn họ đi vào đường hầm quả núi nên mới tạm thời mất tín hiệu, nhưng 27 phút rồi vẫn không có tín hiệu.”
“ Trước đó có liên hệ không? “ Ngũ Thần Quảng mặt âm trầm: “ Còn di động thì sao? Đã liên lạc chưa?”
Lương Vũ Vân nhìn quảnh, lí nhí nói: “ Toàn bộ tắt máy.”
“ Cái gì?”
“ Bọn họ tắt máy, cả năm người.”
Thấy mặt chi đội trưởng đen thêm vài phần, Hồ Lệ Quân vội giải thích hộ: “ Về lý luận không thể xuất hiện tình huống này, toàn bộ thành viên thực địa được trang bị xạc trên xe, pin dự phòng, không thể có chuyện tất cả đều hết pin. Ngày cả bộ phát tín hiệu trên xe cũng không có tín hiệu.”
“ Lần cuối cùng là gọi điện cho ai? “ Chẳng lẽ lại như mấy lần trước, có kẻ can thiệp vào rồi sao, không thể nào, thông tin kiểm soát vô cùng chặt chẽ, người trong tổ chuyên án không được về nhà cũng không được liên lạc với bên ngoài, không thể có khả năng lộ tin, Ngũ Thần Quảng cố gắng bình tĩnh phân tích tình hình:
“ Trừ chi đội trưởng, không gọi cho ai.”
Xảy ra chuyện gì rồi? Trong lòng mỗi người có một câu hỏi lớn, trong phòng cộng cả Ngũ Thần Quảng là hơn mười người, toàn bộ bị tình hình mới này làm chân tấy giá băng, năm cảnh sát áp giải nghi phạm mất liên hệ, đây không phải là dấu hiệu tốt, nhất là vụ án này quá tà môn, trước đó xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, không khỏi sinh dự cảm chẳng lành.
Phòng im phăng phắc nghe thấy cả tiếng thở.
“ Bọn họ đi đường nào? “ Lãnh đạo không thể loạn, Ngũ Thần Quảng áp lo lắng xuống:
“ Có ba con đường, lộ trình ban đầu là men theo cao tốc Vân Đại trở về, còn có một con đường quốc lộ và đường cấp hai. Chi đội trưởng, hiện đội trưởng Lục và Trương Chí Dũng đều ở Vân Thành đợi lệnh, có nên phái họ đi tiếp ứng không? “ Hồ Lệ Quân hỏi ý kiến, đây là cách trong lúc không có cách nào thôi:
“ Tôi thấy nên đợi một chút đã. “ Tần Cao Phong đột nhiên lên tiếng:
“ Là sao? “ Ngũ Thần Quảng hỏi thẳng:
-“Tiểu tổ truy bắt này của chúng ta là tổ hợp kinh nghiệm và sức trẻ, Trần Thập Toàn làm trong vũ cảnh hai mấy năm, kinh nghiệm đối địch phong phú, Trương Kiệt chuyên làm ngoại cần, bắt giữ tội phạm, Tiêu Thành Cương non nớt nhưng võ nghệ cao, bắn súng tốt, Quách Nguyên trầm ổn lão luyện, còn cả Giản Phàm cẩn thận hơn bất kỳ ai, trừ khi xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng mới có thể làm toàn bộ di động hỏng ... “ Tần Cao Phong giọng điệu chướng tắi, đêm khuya nghe mấy lời này ai chả run, Lương Vũ Vân bần thần ngồi phịch xuống, Hồ Lệ Quân tấy run rẩy:
“ Mồm quạ, không biết nói cái gì tử tế à? “ Ngũ Thần Quảng trừng mắt, ông ta cao có hơn 1m6, mỗi lần trừng mắt với tên cao 1m93 này là phải ngẩng đầu vô cùng bất tiện, quát:
“ Chi đội trưởng, ý tôi nói là nếu không phải do tai nạn thì vấn đề từ chính họ, Giản Phàm ở đó, nên chuyện gì cũng có thể xảy rằ, cho họ ít thời gian, bên đó biết chúng ta sốt ruột, chắc không phải đợi lâu đâu.” Tần Cao Phong nói nốt:
Đúng rồi, quên mất thứ tai họa đó, câu này chẳng làm người ta bớt lo, Ngũ Thần Quảng ra quyết định: “ Liên tục giữ liên lạc, phân công gọi điện vào 5 di dộng, đợi 10 phút nữa, nếu không liên lạc được, bảo Lục Kiên Định cầu viện Vân Thành, tổ đội lên đường tiếp r .
ứng ...”