Đoạn băng tới đó thì dừng lại, trong phòng im phăng phắc, tin tức nghi phạm tiết lộ khiến tất cả chấn kinh, mất một lúc Ngũ Thần Quảng mới đánh mắt nhìn kỹ thuật viên, kỹ thuật viên ra hiệu vẫn còn.
Quả nhiên một lúc sau vẫn là giọng Giản Phàm, bên đó hẳn cũng cần một thời gian tiêu hóa lời khai này:” Hết rồi à?”
“ Hết rồi.”
“ Tôn Trọng Văn, anh nói nửa ngày trời đều là chuyện tôi biết, không có tác dụng gì với chúng tôi hết, còn một vấn đề quản trọng sao anh không nói. Tiết Kiến Đình, tức là Hoa Đình phụ trách xử lý xe moto, chuyện đó chúng tôi biết rồi, đồ trộm ra bị người tiếp ứng mang đi, anh không có cơ hội tiếp xúc, cái này có thể tin ... Quản trọng là người nằm trong xe đâu?”
“ Tôi không biết, nhà tôi ở Nam Tân Điếm, thuộc thành phố Lâm Phần, chưa tới Vân Thành thì tôi bị đuổi xuống xe, Địa Long bảo tôi trốn một thời gian.”
“ Trốn thời gian dài như thế, lần sau gặp lại Địa Long tức Đồng Cô Sơn là bao giờ? Có phải là không gặp lại nữa, mười mấy năm không gặp?” Giản Phàm đột nhiên hỏi:
Giọng Tôn Trọng Văn rõ ràng kinh ngạc:”
Vâng vâng vâng ... Không gặp.”
Giản Phàm gằn giọng:” Tôn Trọng Văn, anh thực sự không muốn nói cho chúng tôi tung tích của người nằm trên xe à?”
Nghi phạm lại bắt đầu phát hoảng van vỉ hết sức tội nghiệp:” Anh ơi, chú ơi ... Tôi đã thế này rồi còn dám dấu gì? Tôi là thằng sai vặt, có khi lấy được đồ tốt dưới mộ còn bị bọn Địa Long thu mất, người ta bảo làm gì thì làm nấy, không dám không làm ... Chuyện này từ đầu tới cuối Địa Long làm, tôi chỉ biết như thế ... Tôi là trộm gà bắt chó còn được, nào dám đốt nhà giết người, tôi không dám, tôi nói thật đấy.”
Tiếng lạch cạch rồi ngưng bặt, xle âm thanh đã phát hết.
Toàn bộ mọi người trong văn phòng không hẹn mà cùng thở phào một hơi, một vụ án mơ hồ rối rắm khiến những tinh anh trên cục xuống này từng ở chỗ riêng tư đưa ra vô số suy đoán. Tất cả suy đoán đều đặt trên co sở bất lợi của 7 tổ chuyên án trước đó, ai cũng muốn đem vụ án liên hệ với vị "sơn tặc vương" nào đó cho tăng thêm sắc thái huyền bí, nhưng mà nghe lời khai vừa rồi, té ra là tên trộm có vẻ chẳng gan dạ gì lắm thực hiện, vừa kinh ngạc lại thất vọng.
Thế là những người tham giả vụ án giữa chừng, tình tiến còn chưa nắm vững hết không khỏi sinh ra một suy nghĩ: Hình như, cũng đâu khó đến thế? Hình như, vụ án chẳng phức tạp gì.
Đúng, đơn giản lắm, giống người đầu tiên ăn cuả, giống người đầu tiên phát hiện lục địa mới, giống người đầu tiên mang trứng gà lên bàn ăn, trước kia chẳng ai làm được, khi có người làm được rồi, ai cũng có thể làm được ... Cảm thấy nó rất đơn giản.
Vấn đề ở, ai dám là người đi đầu?
Cảm thán xong, ánh mắt mọi người tụ cả vào Ngũ Thần Quảng, chỉ thấy chi đội trưởng tấy đỡ trán, đầu cúi xuống, khẽ phát ra tiếng nức nở rồi nước mắt rơi xuống, giọng nghẹn ngào:” Lão Tằng thanh bạch, Lão Tằng thanh bạch ...”
Liên tục lau nước mắt, liên tục lặp đi lặp lại câu nói đó khiến mọi người trong phòng xúc động theo đặc biệt là mấy cô gái, phải rồi, vụ án tuy đơn giản, nhưng ý nghĩa rất lớn đã minh oan cho một cảnh sát hàm oan mười mấy năm trời.
Mãi một lúc sau Ngũ Thần Quảng mới trấn tĩnh lại, sau bi thương là phẫn nộ, giọng hơi khàn:” Sao không phát tiếp, tiếp đi chứ.”
“ Hết rồi ạ, chỉ có thế thôi.”
Trả lời là nam cảnh sát, nơm nớp nói một câu, không ngờ vụ án có thể làm lãnh đạo rơi nước mắt như thế, luôn cho rằng đám hình cảnh chơi súng là lũ động vật máu lạnh.
Ngũ Thần Quảng không nói, mặt đầy bi thương khó át chế, đi nhanh khỏi văn phòng, Tần Cao Phong cũng đi theo đóng cửa lại.
Một đám trẻ tuổi đưa mặt nhìn nhau, cảm giác chi đội trưởng hình như phản ứng hơi quá, thấy Hồ Lệ Quân nghiêng đầu lau khóe mắt, nam cảnh sát vừa trả lời Ngũ Thần Quảng, tò mò hỏi:” Chị Hồ, thế là sao?”
“ Trong lời khai vừa rồi, người bị nghi phạm dụ ra ngoài đánh ngất, nằm trên xe là Tằng Quốc Vĩ, tình tiết này các cậu còn chưa được tiếp xúc ... Ông ấy là chiến hữu của chi đội trưởng, tiền bối của chúng tắ, trước giờ luôn mang tội danh biển thủ tắng vật, mười bốn năm bặt vô âm tín. Khi tôi vừa làm cảnh sát đã biết vụ án này, hơn nữa còn cùng với đội trưởng Tần của đại đội một thử quả, truy lùng nửa năm không có thu hoạch ... Sở công an tỉnh, cục thành phố chưa bao giờ bỏ vụ án này, mười bốn năm quả con gái ông ấy đi khắp nơi kêu oan muốn rửa sạch oan khuất cho cha, đồng nghiệp của ông ấy, bằng hữu của ông ấy, còn cả chúng tôi, những người kế nhiệm, có cả trăm cảnh sát luôn âm thầm tìm ông ấy, ý đồ vạch trần chân tướng ... E chân tướng lành ít dữ nhiều.”
Hồ Lệ Quân chậm rãi kể rằ, giọng cũng hơi nghẹn, người nghe đều rầu rĩ cúi đầu, bị kẻ gây án mang đi, có thể xảy ra mọi khả năng, trừ duy nhất một điều: Còn sống.
Một lúc sau Ngũ Thần Quảng quảy lại, ra lệnh liên lạc với tiểu tổ truy bắt, trầm giọng ra lệnh:: Trần Thập Toàn, tiếp tục thẩm vấn, tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, tra ra tung tích Lão Tằng cho tôi. Bằng mọi giá nghe rõ chưa, tội vạ đâu tôi chịu, tìm ra Lão Tằng cho tôi.”
Cách đó mấy trăm km, Trần Thập Toàn cũng nghe ra sự kích động trong lời chi đội trường. Ông cúp điện thoại, không nói gì chỉ giơ ngón cái lên tán thưởng các huynh đệ, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt trong coi nghi phạm, Trần Thập Toàn gọi Quách Nguyên lại xuống xe theo mình.
Trời đã khuya, gió càng lúc càng lớn, nhiệt độ trong núi xuống rất thấp, tuyết không rơi nhưng lạnh buốt xương, lúc này bọn họ ở nơi không rõ tên bên con đường cấp hai, nhìn trước nhìn sau không thấy nổi ánh đèn nào từ nhà dân chiếu rằ, bốn bề chỉ có tiếng gió thổi như oan hồn đòi mạng.
Trần Thập Toàn truyền đạt mệnh lệnh: “ Chi đội trưởng muốn thẩm vấn tiếp.”
“ Vậy tôi gọi Giản Phàm.”
“ Bỏ đi, chúng ta đợi chút, đừng quấy rầy cậu tắ.”
Cách đó không xâ, nơi màn đêm buông thấp, ánh sao xâ nhấp nháy, Giản Phàm đang đứng một mình, gió thổi khăn quàng cổ bay phần phật, tai đeo tai nghe, đang nghe đi nghe lại ghi âm.
Quách Nguyên nhìn mấy phút không thấy Giản Phàm có bất kỳ động tác nào, như tượng đá vậy, vô cùng quái dị: “ Thằng này sao chẳng chỗ nào giống người, càng ngày càng quái dị.”
“ Giống thì hôm nay đã không moi ra được gi.” Lúc này lòng tin của Trần Thập Toàn với Giản Phàm đã tăng lên mấy lần.
Còn Giản Phàm, từ sau khi kết thúc thẩm vấn, vẫn luôn giữ tư thế đó, đây là thời cơ xoay chuyển, cần phải xác định rốt cuộc là nghi phạm che dấu chân tướng hay thực sự không biết gì, cần phán đoán chính xác mới có thể tiến hành thẩm vấn có tính trọng điểm. Nghe đi nghe lại ghi âm, đặc biệt là đoạn còn hoài nghi, đôi khi nghe cả chục lần một câu nói hòng tìm ra sự thực từ âm điệu giọng nói.
Rất lâu sau Trần Thập Toàn và Quách Nguyên đã lạnh không chịu nổi nữa, liên tục dậm chân tại chỗ, mới thấy Giản Phàm quảy đầu, soi đèn pin tới bên xe, cũng rét run, đang xụt xịt nước mũi, Trần Thập Toàn vội nói:” Chi đội trưởng ra lệnh, tiếp tục thẩm vấn.”
Giản Phàm không hề bất ngờ:” Trong dự liệu thôi.”
“ Giản Phàm, còn gì mà để thẩm vấn nữa, tên này nhìn là biết không phải loại dám giết người, thái độ hắn thành khẩn lắm mà. “ Quách Nguyên lạnh tới rên hừ hừ, không hiểu sao Giản Phàm cứ như không biết lạnh:
“ Nhận tội thì thành khẩn, vì hắn biết không thể che giấu, nhưng hắn đang nói dối. “ Giản Phàm khẳng định: