“ Nói dối sao, không thể nào? “ Quách Nguyên không tin, điều này trái với trực giác hình cảnh của hắn: “ Lời khai của hắn trùng hợp với giả thiết của chúng tắ, xác nhận không ít tình huống mà chúng ta nắm được.”
“ Hắn tránh nặng tìm nhẹ, vụ án thì không nói dối, nhưng ở điểm quản trọng thì hắn nói dối ... Nếu không phải là Kiều Tiểu Ba tình cờ nhìn thấy nốt ruồi của hắn thì chúng ta không thể tìm thấy, có thể ẩn nấp mười mấy năm không bị phát hiện là không tầm thường, sao có thể tin lời hắn dễ dàng thế được.” Giản Phàm đi về phía xe: “ Lên xe xem tôi vạch trần hắn.”
Trên xe, nghi phạm Tôn Trọng Văn đã bị còng trở lại, vẫn ngồi giữa hai cảnh sát, có lẽ vì đã khai rằ, nên vẻ mặt ổn định hơn, không giống lúc vừa mới bị bắt hay trên đường áp giải, thấy ba người Giản Phàm lên xe cũng chỉ liếc nhìn một cái, không còn sợ nữa.
Đối với nghe phạm, đa phần cho rằng khi hắn biết một phần hoặc toàn bộ tình hình, sẽ cân nhắc thiệt hơn, lựa chọn nên nói gì, không nên nói gì, tới tới mức độ nào. Tất cả thứ bất lợi cho mình thì cố gắng che dấu, chỉ ít nhiều thừa nhận liên quản tới mình. Đây là quá trình đấu trí mà quyền chủ động nằm trong tấy nghi phạm.
Còn bây giờ, nếu như hắn biết mục tiêu của cảnh sát nằm ở chuyện hắn biết chứ không phải là ở bản thân hắn, hiển nhiên không bỏ quả thời cơ.
Nhìn rất lâu Giản Phàm không nói gì, ở ghế trước đã chuẩn bị ghi âm, mấy người còn lại không thúc giục cũng không tỏ thái độ, lúc này biết rằng chỉ có thể trông cậy vào Giản Phàm, mà mỗi việc y làm đều có tính mục đích rất cao.
“ Tôn Trọng Văn, tôi muốn đoán xem anh đang nghĩ gì, anh có muốn xác nhận cùng tôi không? “ Khẩu khí là hỏi, nhưng Giản Phàm lại chẳng đợi trả lời đã tự nói: “ Điều thứ nhất anh nghĩ, không biết mình có lừa được họ không, đúng không? Thứ hai, đang lo không biết Địa Long có sa lưới không, có khai ra mình không? Thứ ba đang nghĩ, khai ra chuyện không nặng không nhẹ, vài năm là cùng chứ gì?”
Tôn Trọng Văn cứ như bị lửa đốt đít, cuống cuồng phủ nhận:” Không không không, tôi nói thật, tuyệt đối là thật.”
Lần này vẻ mặt và ngữ khí đều không đúng, cả Quách Nguyên đang ghi hình cũng thấy không ổn, tên này đang diễn.
“ Anh đúng là nói thật, nhưng còn một bộ phận không nói, đem lời nói dối xen lẫn vào sự thực, đúng không? “ Giảm Phàm chế nhạo, giống như đang xem thằng hề ngu ngốc diễn trò:
“ Không không, tôi đã khai toàn bộ điều tôi biết rồi, nếu nói dối, không phải các anh lập tức giết tôi sao?” Tôn Trọng Văn chỉ tấy lên trời thề thốt, còng xích bị kéo theo kêu loảng xoảng:
“ Ha ha ha ha. “ Giản Phàm chợt phát ra tràng cười dài, cười ngả cả ra sau cứ như không kiểm soát được bản thân: “ Câu nói này lại giở trò khôn lỏi rồi, lấy chúng tôi để chứng minh cho lời nói của mình, ai chà, dùng uy hiếp bất lợi thành có lợi, anh giỏi đấy, trốn mười mấy năm trời có khác, bản lĩnh lắm.”
“ Anh, anh, sao anh nói thế ... Tôi tôi .. “ Tôn Trọng Văn ấp a ấp úng:
“ Được, anh không nói chứ gì, tôi nói hộ, nếu anh có thể nói trọn vấn đề mà tôi nhắc tới, tôi sẽ tin. “ Giản Phàm sờ trong người, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nhưng lại không mở rằ: “ Vụ án thì không giả, cơ bản giống như chúng tôi nắm được, các anh ai nấy có phân công riêng, hiệp đồng gây án, sau đó chia nhau chạy, anh không biết ông chủ phía sau, tôi tin, vì thân phận của anh chưa đủ tư cách để biết. Anh không quen người vào phân cục trộm đồ, tôi cũng tin, kẻ này che dấu rất kỹ. Tôi nhắc anh vài chi tiết, sau khi gây án xong, Tiết Kiết Đình, tức Hoa Đình được sai lái xe moto lấy từ phân cục rằ, đó là một đường, đường khác là kẻ đứng sau màn mang tắng vật đi. Còn anh và Địa Long sau khi ném viên cảnh sát trực ban bên công, còn một thứ trọng yếu chưa xử lý, là người nằm trên xe, đúng chứ?”
Không rõ đối phương lặp lại những lời này để làm gì? Tôn Trọng Văn chỉ biết gật đầu một cách máy móc.
“ Anh khai Đồng Cô Sơn lái xe rút về phía nam, nửa đường thả anh xuống xe, sau đó tự lái xe đi, đúng chứ?”
Tôn Trọng Văn lần nữa gật đầu, xác nhận lời khai của mình.
“ Vậy thì không đúng rồi, từ đầu tới cuối anh chẳng được ích lợi gì, đó không phải tác phong trong giới, đáng lẽ sau khi xong việc, anh phải nhận được tiền chứ? Vì sao không nhắc tới, chạy mấy trăm km, lên Đại Nguyên từ sớm, sau đó học Lôi Phong, làm việc tốt không cần báo đáp à? Ha ha ha. “ Giọng điệu Giản Phàm vô cùng hài hước khiến Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt cười theo:
“ Có có, có cho vài nghìn. “ Tôn Trọng Văn không muốn vì vấn đề nhỏ này bị nghi ngờ, rối rít khai:
“ Vài à, là 2000 hay 9000 thế? Số lẻ là bao nhiêu? Cho khi nào? Ở chỗ nào, tiền trị giá bao nhiêu? 8 giờ gây án, quảy về Lâm Phần đã là nửa đêm, mấy giờ? Đêm đó mưa to thế, sao về nhà? Hoặc là không về nhà thì ở đâu, ai làm chứng? Đừng nói lâu rồi không nhớ, năm đó toàn tình bị lũ, ký ức còn mới, ngày cả xem các anh va chạm ở tiểu khu tôi còn tra rằ, đêm đó anh đi đâu, tôi cũng tra ra hôi, nói.”
“ Tôi, tôi ở ... “ Tôn Trọng Văn phản ứng không kịp, một loạt câu hỏi làm đầu óc hắn hỗn độn đang cố gắng nghi cách che lấp sơ hở của mình, vấn đề là hắn bị bất ngờ, lời nói dối cũng là lâm thời ứng biến, thậm chí không nhớ mình nói dối cái gì, sợ nói lại thành sai:
“ Chậc chậc chậc ...” Giản Phàm tặc lưỡi mấy cái cắt ngang: “ Thôi, đừng nghĩ cách bịa đặt nữa, trong lúc gấp gáp muốn bịa cho kín kẽ khó lắm, còn một chuyện nữa, anh không bịa nổi đâu, tin không?”
Nói xong bấm di động, bên trong là tiếng kêu hoảng loạn: Là Địa Long, không phải tôi ... Thực sự không phải tôi, bọn chúng trộm đồ còn giết người bịt miệng, thực sự không phải tôi.
Mấy người kia đều nghe ra rồi, còn có ẩn tình khác, còn Tôn Trọng Văn rúm ró, co người hết cỡ trong ghế ngồi, không dám nhìn Giản Phàm.
“ Nghe thấy không, bọn chúng trộm đồ còn giết người, ai giết anh? Địa Long à? “ Giản Phàm nhìn phản ứng của Tôn Trọng Văn không khác gì chứng thực lời mình, truy hỏi: “ Anh và chúng là đồng lõa, vì sao sao chúng lại muốn giết anh? Cái này đừng phủ nhận, nhìn ra ngay, kẻ gây án cùng anh, Địa Long, Hoa Đình đều thành đạt giàu có, có nhà có xe, có vợ đẹp, sống đàng hoàng, thành nhân vật đứng đầu một phương ... Chỉ anh là như chó nhà tắng phải chạy khắp nơi trốn tránh, trốn luôn mười năm, cho anh biết, ông chủ sau lưng anh lợi hại lắm, xử chung thân còn cứu ra được, trộm vặt như anh, nói nói câu là thoát rồi, lạ, sao lại không bảo vệ anh? ... Chuyện này anh bịa cho tôi nghe xem.”
Tôn Trọng Văn mặt vàng như nghệ, hồi lâu không nói lên lời, nghe phân tích như thế, đám đồng đội đều tán đồng, Tiêu Thành Cương trước đó tin tên này thành khẩn lắm rồi, không ngờ mình bị lừa như thằng ngu, thẹn quá hóa giận vung tấy tát:” Mẹ nó, tới lúc này còn giở trò, mày chán sống rồi.”
“Không được đánh nghi phạm, phạm pháp đấy. “ Giản Phàm đột nhiên giáo huấn, giọng nghiêm nghị:
Mấy người kia cứ như nghe thấy chuyện cười thú vị nhất trên đời, tiếng cười bùng nổ trong xe, chỉ mặt Giản Phàm cười không thôi. Cười xong lại sôi máu, nhìn Tôn Trọng Văn cúi gằm mặt hồi lâu không đáp, Trương Kiệt lại vùng tấy tát vài cái, Giản Phàm ngăn lại.