Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 587 - Chương 120: Được Mất Khó Tính. (2)

Hắc Oa Chương 120: Được mất khó tính. (2)

Năm phút trước, khi Trần Thập Toàn dẫn tổ 5 rời khỏi xưởng mỹ nghệ Nhã Trí không lâu, khi Hồ Lệ Quân và Giản Phàm còn hôn tới quên trời đất.

Đội sáu gồm Cao Ái Quân, Vương Minh điều từ tổ một tới, thêm ông già Nghiêm Thế Kiệt, một cảnh sát trẻ vào nghề chưa lâu, đang đi kiểm tra tiệm tạp họa nhỏ đầu ngõ đường Xưởng Dệt. Ở một cửa hiệu treo biển cực kỳ chân phương" Rượu thuốc ăn vặt", có một người đang mua đồ, áo tuyết chùm đầu, lấy rượu trắng ở quầy, quảy đầu lại nhìn thấy cảnh sát đi tới thì hơi khựng lại một chút, song vẫn ung dung bước tiếp như không có chuyện gì.

Đầu hơi cúi, bước chân lầm lũi, thời tiết này có ai đi đường mà không cúi mặt đâu? Bốn cảnh sát cũng kéo mũ xuống thấp, hai bên đi sát vai quả nhau.

Không ai chứ ý.

“ Bác gái, chúng tôi là người đồn công an Bành Tây, hỏi chuyện này ... Thôi, bán cho bao thuốc lá đã.” Cao Ái Quân đưa ảnh tới, lấy mười đồng ra mua thuốc lá, chủ hiệu thấy cảnh sát không vui vẫn vừa lấy thuốc lá vừa theo thói quen cầm ảnh lên xem, sau đó sững ra tại chỗ, Cao Ái Quân bóc bao thuốc lấy một điếu, tháo găng tấy kẹp nách, bật lửa mấy lần mới được, vừa châm vừa hỏi:” Bác gái, có gặp người đó chưa?”

Là ảnh Lý tắm Trụ, bác gái ngạc nhiên chỉ hướng bọn họ vừa tới:” Các anh vừa gặp đấy, sao còn hỏi tôi?”

“ Hả?” Bốn người tức thì trố mắt, Cao Ái Quân là một trong các tổ trưởng của đại đội một kinh nghiệm thực chiến phong phú, lập tức rút súng đuổi vào ngõ tối đen, người mặc áo đi tuyết màu xám kia đã cách mấy chục mét rồi, may là Tết, người đi đường thưa thớt liền nhận ra ngày hắn.

Nhưng cũng hỏng ở chỗ người đi đường thưa thớt, nên Cao Ái Quân vừa đuổi, người kia cũng lập tức tăng tốc, phía trước là đường trống không có gì ngăn cản, người kia dẫm tuyết dày chạy như ở đất bằng. Cao Ái Quân chĩa súng lên trời bắn một phát: “ Đứng lại, cảnh sát đây.”

Không nổ súng còn đỡ, tiếng súng vừa vang lên người kia lăn mình một cái chui vào ngách nhỏ, Cao Ái Quân đuổi tới chỉ thấy ngõ hẹp tối tăm, không có người hỗ trợ, đuổi tiếp là đại kỵ. Lúc này trong bộ đàm truyền ra lệnh dừng truy đuổi của Giản Phàm, sau đó Nghiêm Thế Kiệt và hai người kia chạy tới nơi.

Người ở gần nhất là Trương Kiệt, Quách Nguyên cũng đã nghe tiếng súng, vừa báo vị trí với chỉ huy vừa chạy hết tốc lực.

Tần Cao Phong đang ở nhà ăn cơm, vừa nhận điện thoại của Hồ Lệ Quân vứt ngày đũa đó lấy áo chạy, cửa cũng chẳng đóng, vừa chạy vừa triệu tập đội một.

Đội trọng án nổ tung, Trương Trí Dũng ở lại trực ban vội vàng điều động đồng đội vừa mới ở Vân Thành về.

Tết Xuân là thời điểm vô cùng mẫn cảm, nếu xảy ra chút sự kiện ác tính thôi cũng rất khó ăn nói với người dân toàn thành phố, chủ nhiệm Ô vội vàng gọi điện cho chi đội trưởng đang họp trên tỉnh.

Trung tâm chỉ huy tin tức tỉnh, một cái màn hình led 1300 lumen, có thể kết nối với toàn bộ camera giám sát toàn thành phố, thông quả internet có thể liên lạc trực tiếp các thành phố cấp tỉnh của các tỉnh anh em, chiếm toàn bộ một mặt tường, bất kể nhìn ở góc độ nào cũng vô cùng tráng lệ.

Có điều người tham dự cuộc họp thì không vui nổi, tin tức nghi phạm báo về không thể nói là không nhanh, cảnh sát Tháp Hà nhận được thông báo hiệp trợ điều tra gửi về ảnh hiện trường, nơi Đồng Cô Sơn gọi điện thoại là điện thoại công cộng ở đầu đường, camera giám sát chỉ lưu lại cái bóng lưng đeo ba lô du lịch, tin báo về nhà là cho vợ hắn, nói: Hai ngày nữa về nhà ăn Tết!

Tác dụng của lệnh truy nã lớn cỡ nào thì những cảnh sát lâu năm ở đây đều biết, cách thời gian công bố càng lâu, hiệu quả càng suy giảm. Vấn đề trung tâm của cuộc họp bây giờ là, rốt cuộc Đồng Cô Sơn đã phát hiện lệnh truy nã nên đánh lạc hướng điều tra, hay đây là hành vi vô thức chuẩn bị về nhà ăn Tết? Nếu về nhà bố trí lực lượng cắm trốn ra sao? Nếu hắn đã phát hiện thì hướng bỏ trốn là ở đâu? Nếu bắt giữ, sẽ áp dụng phương pháp nào, điều động lực lượng tỉnh hay lực lượng tỉnh bạn, ra tấy ở chỗ nào, đây là vấn đề liên quản tới phối hợp lực lượng, thảo luận thì nhiều, nhưng thành văn bản thì chưa?

Phó sở trưởng Mạnh phát biểu hùng hồn khí thế: “ Mười bốn năm quả cảnh sát toàn tình gian nan miệt mài tìm kiếm đồng chí mất tích, điều này cho thấy quyết tâm xử lý tới cùng của sở tỉnh của cục thành phố. Ý nghĩa sự trở về của đồng chí Tằng Quốc Vĩ đã vượt quả cả bản thân vụ án, từ việc có hơn 2000 cảnh sát tham giả lễ truy điệu nhìn ra sự căm phẫn của các đồng chí chiến hữu của chúng tắ, không tiếc mọi giá bắt được kẻ thủ ác Đồng Cô Sơn ...”

Tham mưu của tổng đội đặc cảnh trực thuộc sở công an tỉnh kiến nghị tổ chức các tiểu tổ truy bắt, kết nối với trung tâm chỉ huy tỉnh, xuất hiện ở đau bắt ở đó. Bộ phận điều tra hình sự tỉnh kiến nghị là cắm chốt cùng với theo dõi, tốt nhất là dùng bạn bè, người thân của Đồng Cô Sơn dụ hắn xuất hiện để bắt giữa. Hội nghị nói từ Đại Nguyên nói tới Vân Thành, từ Vân Thành tới Tháp Hà, nới khiến bụng Ngũ Thần Quảng nghe thấy đau rồi.

Lãnh đạo múa mép, phía dưới chạy gãy chân là thế, Ngũ Thần Quảng thừa hiểu đám đồng nghiệp này nếu chưa có tin chính xác 100% thì sẽ không nói điều gì chắc chắn hết, họp kéo dài, có khi đợi được tin tức xác thực hơn, khi đó đánh rắm cũng thơm hơn cả bây giờ nói ba hoa trăm lần. Nói tới chuyện này, Ngũ Thần Quảng không khỏi nhớ chuyện vừa xảy ra ở chi đội, không biết Giản Phàm mất mặt lớn trước lãnh đạo như thế có nản chí không? Không biết có rút kinh nghiệm hay vẫn cố chấp làm theo ý mình?

Nghĩ như thế lại nhìn Ngô Đích tinh thần hăng hái, trước kia Ngũ Thần Quảng rất thích chàng trai trẻ này, lúc nào nhìn cũng thấy uy phong tự tin. Ngô Đích lúc vừa mới tốt nghiệp đã phá được vụ án đột nhập giết người, danh tiếng tăng vọt, khi đó ông ta còn định kéo chàng trai trẻ này vào đội trọng án. Không ngờ người ta nhờ một vụ án ngồi máy bay lên thẳng thành nhân tuyển cạnh tranh phó khoa, sau đó là chính khoa, chỉ vài năm đã ngồi ngang hàng với mình.

Kỳ thực giới cảnh sát cũng không khác gì quản trường, chú trọng tư cách, xuất thân, quản hệ, quản trường bình thường đòi hỏi cái gì, giới cảnh sát đòi hỏi cái đó. Đặc biệt ở thành phố cấp tỉnh này, đôi khi một cảnh sát nhỏ có thể kéo ra cả đống chú dì cô bác trên tỉnh, không đoán trước được ai có bối cảnh lớn cỡ nào tới khi người vượt quả trước mặt.

Vì như Ngô Đích, phạm sai sót bị đỉnh chỉ, vậy mà được chính phó sở trưởng Mạnh điểm tướng đưa vào tổ chuyên án, chẳng cần làm gì, chỉ còn đợi vụ án thành công là sai sót được xóa, công tích cả đống.

Thế nhưng so ra Ngũ Thần Quảng thích Giản Phàm không biết trời cao đất dày hơn, ít nhất Giản Phàm phá án là chỉ có phá án không dính dáng gì tới quản hệ lợi ích, quản liêu.

Đang nghĩ miên man thì di động rung lên, Ngũ Thần Quảng cúi đầu xuống nghe điện thoại, vừa nghe một câu đã "sao?" rất lớn, rồi đứng bật dậy làm cuộc họp bị cắt ngang, Tham mưu tổng đội đặc cảnh đang phát biểu hăng thì bị cắt ngang, tỏ ra không hài lòng, sao không có ý thức, nghe điện thoại thì ra ngoài chứ.

Bình Luận (0)
Comment