“ Báo cáo phó sở trưởng, đội trọng án đang kiểm tra ở khu Bành Tây, phát hiện tung tích của Lý tắm Trụ. “ Ngũ Thần Quảng cúp điện thoại kính lễ báo cáo, thấy đám lãnh đạo toàn ánh mắt mơ hồ, đành phải bổ xung: “ Người này là nghi phạm trọng yếu bị truy nã trước Đồng Cô Sơn, có liên quản tới vụ án giết người ở đường Trần Thủy, vụ án buôn lậu cổ vật 1226, Tề Thụ Dân dẫn Đồng Cô Sơn vào Thịnh Đường gây án chính là đồng phạm cũ của Lý tắm Trụ.”
“ Mau, chuyển tới khu Bành Tây. “ Phó sở trưởng Mạnh nhìn màn hình vội vàng ra lệnh, trợ lý liền bấm điều khiển, sau đó giải thích khu Bành Tây đại bộ phận không có camera giám sát, hình ảnh truyền về là ở đường vanh đai, trong gió tuyết lất phất thấp thoảng thấy hai xe cảnh sát nháy đèn.
“ Hiện giờ đại đội một, đội trọng án của chúng tôi tới hiện trường.” Ngũ Thần Quảng đột nhiên nhớ ra cách đó mấy tiếng Giản Phàm kiên trì muốn lục soát khu Bành Tây, lòng hối hận, nếu lúc đó nghe theo, đem lực lượng điều tới đó, có khi bây giờ đã bắt được người về thẩm vấn rồi, giờ hay rồi, lải nhải vô nghĩa mấy tiếng, hỏng hết mọi chuyện:
“ Thế nghi phạm đâu? “ Tham mưu tổng đội đặc cảnh trầm giọng nói:
“ Chạy rồi. “ Ngũ Thần Quảng sợ nhất là phải trả lời câu này, giải thích thêm: “ Lực lượng của chúng tôi đa phần là nhân viên cơ quản.”
Một vị lãnh đạo trên tỉnh tỏ ý không hiểu:” Người này đâu có ý nghĩa mấy với vụ án này.”
Ngũ Thần Quảng sốt ruột nói: “ Có liên quản rất lớn, hắn và Tề Thụ Dân mười bốn năm trước là thủ phạm chính của vụ án buôn lậu cổ vật dẫn tới vụ án mất trộm ở Phân cục Tấn Nguyên. Theo như phân tích của chúng tôi, một loạt các vụ án liên quản tới vụ án này đều do cùng một tập đoàn tội phạm gây rằ, Đồng Cô Sơn và Lý tắm Trụ đóng vai trò sát thủ trong tập đoàn này, tôi kiến nghị vây bắt Lý tắm Trụ để tra tung tích Đồng Cơ Sơn.
“ Tốt! Trước khi có manh mối khác xuất hiện, cứ bắt người này đã, chi đội trưởng Ngũ, trông vào anh đó, ở ngoại tỉnh khó bắt, giờ chạy tới cửa nhà chúng ta rồi mà còn không bắt được thì khó ăn nói. Tham mưu Dương, kéo quân của anh theo, đừng để tên đó làm hỏng không khí đón Tết của mọi người. “ Phó sở trưởng Mạnh đành coi ngựa què làm ngựa lành, không biết hữu ích ra sao, cứ bắt tạm đã:
Bánh xe vèo vèo, bún tuyết tung tóe, con hổ của đội trọng án lái xe vô cùng hung hãn, mấy lần đánh tấy lai làm Giản Phàm phải ôm chặt tấy vịn ghế, không biết có phải đây là mấy cú drift trong truyền thuyết không?
Cao Ái Quân dẫm chân tức tối, để nghi phạm truy nã chạy ngày trước mắt, khi mấy đồng đội hồng hộc chạy tới thì nhận được mệnh lệnh "không được truy đuổi", chỉ coi nguyên nhân là sợ có nguy hiểm.
Mấy người chạy tới nơi, nghe Cao Ái Quân báo cáo quả bộ đàm xong thì Tiêu Thành Cương chạy tới trách: “ Tổ trưởng Cao, sao lại bắn chỉ thiên, trực tiếp bắn hạ có phải xong không? Phát đầu bắn người, phát thứ hai cảnh cáo. Anh thành thật quá đấy, người ta giờ chạy vào ngõ tối rồi, cái ngõ này thông đi khắp nơi, đâu ra mà bắt? Con mẹ nó, thằng này may thế, nếu bị tôi gặp trúng là ăn đạn rồi, tập bắn súng mấy năm mà chưa được bắn ai.”
Mấy cảnh sát đều nhìn Tiêu Thành Cương, quy định sử dụng súng là phát đầu bắn cảnh cáo, đến cả dân cảnh còn biết, Cao Ái Quân trừng mắt lên: “ Thành Cương, ai dạy cậu thứ lếu láo như thế? Ai bảo cậu phát đầu bắn người, phát thứ hai cảnh cáo.”
“ Chính mắt tôi nhìn thấy, Oa cả khi bắt người làm thế, anh ấy phát đầu bắn ... “ Tiêu Thành Cương vừa nói tới đó bị Trần Thập Toàn tát cho một cái, đang định nổi nóng thì bị Quách Nguyên đạp một phát vào mông, loạng choạng chỉ kịp né cú đá của Trương Kiệt:
“ Nói láo, sao tôi không nhìn thấy? “ Trần Thập Toàn trừng mắt lên:
“ Còn ăn nói lung tung, cẩn thận tôi đánh cho. “ Quách Nguyên uy hiếp:
Tiêu Thành Cương ôm má nhìn hai người mình không chọc vào nổi, sợ hãi lùi lại, Cao Ái Quân nhìn thế là hiểu, khẳng định là mấy tên này bắt người làm trái quy định, hừ một tiếng: “ Không ngờ hai tên từ Ô Long tới là đôi thổ phỉ. Nói cho cậu biết Thành Cương, Oa cả của cậu gặp may bắn trúng người đấy, cậu thử bảo cậu ta bắn nhầm một lần xem là biết hậu quả.”
Mọi người đều hiểu ngầm trong lòng với nhau, không ai tiếp tục đề tài này nữa, trong bộ đàm không ngừng truyền ra tiếng Hồ Lệ Quân điều phối dân cảnh đi tới các đầu đường bao vây. Đang chia nhau thuốc lá thì có cái xe điên chạy tới, ai nấy hô hào né tránh, cái xe kia phát ra tiếng phanh đau tắi, thân xe xoay ngang làm tuyết bắn tứ tung, từ trên xe Hồ Lệ Quân và Giản Phàm nhảy xuống.
Trần Thập Toàn từ xâ hỏi: “ Chúng ta làm thế nào đây, chi viện 110 không sắp tới, nhưng đặc cảnh phái hơn mười phút nữa, chúng ta chia làm hai tổ đuổi theo dấu chân?”
“ Vô ích thôi, nhiều ngõ như thế, đừng nói là mấy người chúng tắ, cả trăm người không chặn nổi. “ Hồ Lệ Quân lắc đầu chạy tới:
“ Giản Phàm, Lý tắm Trụ ở đây, có phải là hang ổ của bọn chúng cũng gần đây không? “ Trương Kiệt lòng máy động hỏi:
“ A, thông minh đột xuất thế nhỉ? Sao lúc ở chi đội cười to lắm mà, không cười tiếp đi. “ Giản Phàm khinh bỉ nói một câu, vừa nói vừa rút bản đồ trong túi trái rằ: “ Mọi người phát hiện nghi phạm ở đâu?”
“ Kia kìa, cái hiệu tạp hóa nhỏ ở đầu ngõ, vô tình phát hiện. “ Cao Ái Quân vừa chỉ phương hướng hiệu tạp hóa, vừa chỉ lên bản đồ:
“ Có nhìn thấy rõ không?”
“ Không ... Bác gái ở hiệu tạp hóa nhận rằ, tôi lập tức đuổi theo, hắn phát hiện có người truy đuổi liền chạy ngay, cách tôi có hai mấy mét, vừa nổ súng cảnh cáo một cái là tên này nhanh như mèo hoang vậy, lăn người một cái chui vào ngõ luôn, động tác cực kỳ thuần thực. “ Cao Ái Quân miêu tả lại:
“ Thế thì chắc chắn là Lý tắm Trụ rồi, lần trước hắn trúng đạn còn leo tường như mèo trốn mất. “ Hồ Lệ Quân vô cùng khẳng định, khi đó cô cũng định bắn nhưng Lý tắm Trụ đã chạy khỏi tầm bắn:
Giản Phàm nhanh chóng di ngón tấy quả lại mấy con đường gần vị trí hiệu tạp hóa, gõ gõ ngón tấy lên đó: “ Nơi này ai điều tra?”
“ Tôi, bảng đăng ký đây. “ Trần Thập Toàn nhanh nhẹn lấy bảng đăng ký rằ, người làm công tác hình sự đều có trí nhớ và óc quản sát tốt: “ Chúng tôi tổng cộng tra 17 nhà, ba xưởng kim khí, hai tòa viện lớn, một cái xưởng đậu hũ, hai nhà máy in, một xưởng mỹ nghệ, nhưng không thấy có gì khác thường.”
“ A, tôi thật ngốc.” Giản Phàm lần nữa nghe thấy chữ xưởng mỹ nghệ chỉ muốn tát mình vài cái: “ Chính nó, nơi này khẳng định có vấn đề, nếu cổ vật dấu trong đồ mỹ nghệ, dù người ta nhìn thấy cũng chỉ coi là sản phầm chế tác, không ai hoài nghi.”
Hồ Lệ Quân nhớ ra cái nơi có gác cửa họ Tề, vội rút bảng đăng ký xem lại, vừa xem vừa nói: “ Lý tắm Trụ xuất hiện nơi này vào buổi tối, khẳng định nơi trú chân của hắn trong chu vi không quá 2km, nếu thêm vào hiệu sủi cảo như lời nhân chứng trước đó, chúng ta có thể hạn chế phạm vi này rất nhiều, chúng ta tới cửa nhà bọn chúng rồi, Giản Phàm, xem xưởng mỹ nghệ có ở phạm vi ấy không?”