Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 589 - Chương 122: Được Mất Khó Tính. (4)

Hắc Oa Chương 122: Được mất khó tính. (4)

“ Có, xưởng cách ngã tư chưa tới 30 mét, từ nơi này rời thành rất thuận tiện. “ Giản Phàm dậm chân liên hồi, giọng tiếc nuối tự trách: “ Chị Hồ, có nhớ tôi bảo chị gì không, cái xưởng này từ khi thành lập tới nay không có chút hành vi phạm pháp nào, hết sức bất thường, vậy mà tôi còn tự trách mình đa nghi, đầu óc u ám.”

Trần Thập Toàn là người thế hệ cũ, cái thời con người ta tương đối đơn thuần, coi trọng chữ tín, nghe Giản Phàm nói một câu ngược đời như thế thì không tán đồng lắm: “ Cái đó mà bất thường?”

“ Chú cổ hủ quá rồi, thương nhân không trốn thuế đã đành đi, nhân viên phía dưới chưa bao giờ đánh bạc gây rối, lại ở trong khu vực phức tạp thế này, mà mới tin được. Càng không có vấn đề càng có vẫn đề.” Giản Phàm vừa nói vừa rút súng ra kiểm tra lại băng đạn, sẵn sàng xung trận, vừa đi vừa hỏi: “ Chú Trần, chẳng lẽ chú không thấy nơi đó có điểm nào đáng hoài nghi à?”

“ Không, chỉ là .. “ Trần Thập Toàn không chắc thế này trong mắt Giản Phàm có đáng nghi không: “ Ông già trông cửa là người giang hồ, lúc chúng tôi đi còn chắp tấy chào.”

Càng lúc càng thấy đáng nghi hơn, Hồ Lệ Quân lại ngăn cản: “ Giản Phàm, chi đội trưởng đang tới, đừng hành động hấp tấp, đợi đại đội nhân mã tới rồi hẵng hay.”

“ yên tâm đi, không có nguy hiểm gì đâu, người hẳn là chạy hết rồi, nhưng hòa thượng chạy thì miếu vẫn còn đó, khẳng định là chúng, không thể sai ... Khoan, chị Hồ, lại đây tôi bảo cái này. “ Giản Phàm đột nhiên gọi Hồ Lệ Quân sang bên, cô còn tưởng bàn kế hoạch tác chiến gì, vừa ghé tới gần nghe giọng rõ gian tà: “ Chị chưa cài cúc áo lót, cài lại đi, không lát nữa hành động chẳng may rơi ra thì khó ăn nói lắm.”

Hồ Lệ Quân tức thì ngượng chín người, lập tức hiểu rằ, cái thằng nhóc này cố ý để bây giờ mới nói, đang lúc khẩn cấp, không thèm chấp, đợi tới lúc tính sổ.

Súng cầm trong tắy, Giản Phàm thành người khác hẳn, tự tin bá đạo, phất tấy một cái dẫn người chạy tới xưởng mỹ nghệ cách đó không xâ, đều là người có kinh nghiệm, di chuyện lom khom trong đêm như ly miêu, tới trước cánh cổng sắt, mấy người kia tự động phân tán ra hai bên. Trần Thập Toàn dẫn Quách Nguyên, Cao Ái Quân chạy ra cửa sau, có hai dấu chân rất sâu dẫn vào ngõ, không cần nói, chúng vừa mới chạy.

Giản Phàm nghe báo cáo, hơi tiếc, vẫn tiến tới đập cửa sắt rầm rầm.

“ Đừng khẩn trương, không phải nhắm vào chúng ta đâu.” Trong ngõ sâu có hai bóng người thở hồng hộc chạy thục mạng, tới đầu ngõ, thấy hai chiếc xe cảnh sát chặn đường, Tề Thụ Dân nhỏ giọng trấn an Liên Nhận theo sau:

Có đám cảnh sát tụ tập, nhưng lại không tiến hành kiểm tra người đi đường, không biết làm cái gì mà chỉ chặn đường thôi, người quả người lại chỉ trỏ, vài chiếc tắxi không được cho đi quả, mấy dân cảnh ở đồn công an đang giải thích.

Tề Thụ Dân và Liên Nhận meo theo tường nhà bên đường mà đi, không ai chú ý tới họ, mấy cảnh sát đang bận rộn đối phó với lái xe tắxi, hai người họ bình an đi tới đường vành đai phía nam, lên cầu sông Phần, quả cầu một cái đường phố càng lúc càng phồn hoa đông đúc, khiến người ta cảm giác an toàn. Tới lúc này mới nghe thấy từng hồi còi xe cảnh sát chói tắi, cách một con phô thấy vô số xe cảnh sát đồ về phía khu Bành Tây.

“ Hiểm thật, anh Dân, chúng ta đi rồi thì hàng làm sao?” Liên Nhận hỏi:

Tề Viên Dân phất tắy: “ Chúng ta đi rồi thì hàng hóa càng an toàn, cảnh sát chỉ bắt người, chúng căn bản là không biết có hàng.”

“ Có phải tắm Trụ lộ rồi không? Sợ là hỏng. “ Liên Nhận dừng chân lại, có chút lo lắng:

Đúng lúc này có tin nhắn gửi tới, Tề Thụ Dân xem xong cười: “ Kẻ bắt được tắm Trụ còn chưa ra đời đâu, lần trước trúng đạn còn trốn được cơ mà.”

“ Vậy chúng ta đi thế nào? “ Liên Nhận yên tâm đôi chút đi tiếp:

“ Tuyết lớn thế này, lại là năm mới, hàng tạm thời không xuất được nữa, chúng ta phải tìm chỗ trốn đã, tà môn thật, sao cảnh sát lại mò ra chỗ này .” Tề Thụ Dân vừa nói vừa liên tục bấm tin nhắn liên hệ với người anh thần thông quảng đại, lát sau nhận được tin nhắn, huýt sáo chặn một cái tắxi lại:” Đi thôi.”

“ Lục soát!”

Cửa vừa mới mở ra Giản Phàm chỉ tắy, đám người như lang như hổ xông vào, chẳng còn biết kỷ luật là gì nữa, đèn pin loang loáng khắp nơi, rồi từng tầng được bật sáng.

Bộ đàm báo về, cả ba tầng đều không phát hiện gì, trong thời gian người khác lục soát, Giản Phàm nhìn ông già trông cửa trông có vẻ bất an, hỏi: “ Bác ơi, bác bao tuổi rồi?:

“ Tôi, tôi, năm tám. “ Ông già căng thẳng đáp:

“ Bác chừng này tuổi rồi chắc không muốn vào trại giam dưỡng lão, lao động cải tạo hết đời không nhỉ? “ Giản Phàm lúc này không lễ phép với người già, giọng điệu quái dị:

“ Cậu, cậu nói thế là sao?”

“ Hai kẻ vừa mới chạy đi là ai?”

“ Làm gì có ai, chỉ có tôi.”

Đúng lúc này trên lầu có người gọi: “ Giản Phàm, lên đây mà xem.”

“ Còng ông ta lại đã. “ Giản Phàm chỉ người trông cửa rồi chạy lên lầu, tới tầng ba thấy Trần Thập Toàn đứng bên cái máy, trong phòng ấp áp, ngửi thấy cả mùi khói, chứng tỏ cách đây không lâu còn có người, mấy thành viên lục soát đều cẩn thận đứng ở chỗ trống, sợ phá hỏng hiện trường.

“ Mẹ nó, đây là máy dập cỡ nhỏ, từ 4 tới 10 ml đều có thể dùng, cân tiểu ly, thìa vạch ... Nhiều năm rồi không thấy ... “ Trần Thập Toàn có vẻ kích động giải thích cho Giản Phàm vừa tới “- Những thứ này dùng để chế đạn, tăng thêm lượng thuốc nổ có thể bù đắp khiếm khuyết nòng súng, tăng uy lực phát xạ, thứ súng tự chế dùng ở Thịnh Đường dùng đạn ở đây mà rằ. Cậu không cảm thấy lực giật hơn cả khẩu K54 à?”

“ Chúng ta không tìm cái này, đợi bên kỹ thuật hình sự tới kiểm tra nó, mọi người xuống cả đi. “ Giản Phàm không có hứng thú với mấy thứ súng ống, không phải thứ cần tìm, dẫn người xuống:

Hồ Lệ Quân đã còng ông già vào phòng trực ban, trong sân những thành viên thực địa vẫn đang soi đèn pin tìm kiếm khắp nơi, còn dùng xẻng xúc tuyết ngoài sân xem có tầng hầm hay không, diện tích nơi này khá rộng, muốn tìm ra e mất thời gian, Giản Phàm có cách nhanh hơn vào phòng trực ban, nhìn ông giả nói luôn: “ Này bác, chúng ta nói thẳng với nhau, xe hàng của Đồng Cô Sơn đi từ lúc nào?”

“ Cái .. Cái ... “ Ông già bị hỏi bất ngờ tức thì lắp bắp, hai mắt mở trừng trừng kinh hãi:

Không chỉ ông tắ, mẫy người đi cùng cũng mù mờ, Giản Phàm cứ như là nghi phạm, đối với chuyện ở đây nắm rõ như lòng bàn tắy, tên này đúng là quỷ chứ không phải là người nữa rồi. “ Bác, mấy thứ ở tầng 3, riêng máy dập và thuốc súng đủ cho bác bóc lịch vài năm đấy, đừng quảnh co nữa, không ai tin đâu ... Thấy bác già rồi, tôi cho bác cơ hội, nếu không đợi người tới đây xới tung nơi này lên, tới khi đó thêm tội chống lại chấp pháp, ngoan cố cứng đầu, tha hồ mà ngồi tù. Đứng lên, Thành Cương, Trương Kiệt, kéo ông ta lên ... Tự nói đi! Người chạy rồi, không ai thèm quản tâm tới bác đâu.”

Ông già còn đang châm chước thì Giàn Phàm đập rầm cái lên bàn, quát: “ Muốn ngồi tù chứ gì, được, thích chơi chứ gì, được, để tôi moi móc tội của bác, tới khi đó dù trộm một con gà, tôi cũng cho thêm vài năm nữa, ngồi từ cuối đời luôn nhé?”

“ Tầng, tầng hầm.”

- Xe hàng tiếp theo khi nào xuất phát?

“ Không có xe, không đi được. “ Ông già sợ rồi, cứ thế khai rằ:

Vậy là chúng chưa kịp tẩu tán hết, Giản

Phàm nhẹ cả người, ra lệnh: “ Tìm đi.”

Bình Luận (0)
Comment