Để nghi phạm chạy mất, cả đám còn đang bực đây, nghe thế hùng hổ chạy vào gian phòng lớn ở tầng một, mấy cái máy nhỏ, hẳn là máy làm gốm, dùng tấy gõ gõ sàn nhà. Chẳng mấy chốc tìm ra dấu vết, hè nhau chuyển mấy cái máy đi, hợp lực lật ván sàn lên phát hiện một cái cửa hầm, mấy mét vuông, có cầu thang dẫn xuống dưới.
Bật đèn pin lên, Trần Thập Toàn dẫn người nối nhau đi xuống, cùng lúc đó Ngũ Thần Quảng cũng đã tới, vừa mới được Giản Phàm và Hồ Lệ Quân dẫn vào gian phòng có tầng hầm thì phía dưới truyền lên tiếng kêu như ma quỷ của Tiêu Thành Cương: “ Ha ha ha ... Phát tài, phát tài rồi ... Oa ca, mau mau xuống đây, có đại mỹ nữ, còn đẹp hơn bạn gái anh.”
Không chút chậm trễ, Giản Phàm chạy xuống tầng hầm, tức thì bị kỳ cảnh phía dưới làm ngỡ ngàng, đã có một cái rương bị cạy rằ, bên trong là bọt xốp và từng tầng giấy mỏng, chân dung đại mỹ nhân lộ diện. Một bức tượng điêu khắc ngọc cao hai thước, sống động như thật, dưới ánh đèn pin tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ tựa hào quảng, nhìn kỹ hơn thì từ ngón tắy, hàng mi, bờ môi đều vô cùng rõ ràng, cả mép váy cũng khiến cảm giác như sắp bay bổng. Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương chép miệng không thôi, cứ như muốn đưa tấy sờ mà không dám, ngày cả dân mù văn hóa cũng biết thứ này giá trị phi phàm.
Đúng hang ổ của chúng rồi, lại tới gần chúng thêm một bước, Giản Phàm kích động vạn phần.
Từng chiếc rương gỗ bị nạy rằ, người ra tấy là Trần Thập Toàn, liên tục năm rương có lư hương, tượng đồng, đồ sứ ... Ông ta ước lượng một chút rồi nói: “ Năm cái rương này vừa vặn một cái khoang xe hàng nhỏ, ngụy trang cầu kỳ ... Liệu có thể là đồ mỹ nghệ không?”
Cả đám mù đồ cổ lắc đầu quảy sang nhìn Giản Phàm, Giản Phàm cũng lắc đầu nốt: “ Đừng nhìn tôi, tôi cũng mù đồ cổ, còn không bằng mọi người.”
“ Hai tầng bọc, ở giữa có lớp chống rung, bọt xốp và năm lớp giấy mềm, nếu là đồ mỹ nghệ đóng gói còn hơn giá trị món đồ rồi đấy ... Mọi người nhìn mà không thấy quen à? “ Hồ Lệ Quân ngồi kiểm tra từng rương một, cô chuyên phá vụ án buôn lậu cổ vật, mánh khóe trong nghề hiểu một chút, các biện pháp chống chấn động làm rất công phu:
Quách Nguyên được nhắc nhở, choàng tỉnh vỗ trán: “ Chính cách bọc hàng của vụ án buôn lậu 1226.”
Ngũ Thần Quảng nhìn tầng hầm rộng, chất bốn tầng hàng hóa, e là cả một xe lớn cũng không chở hết, lòng kích động, vụ này e còn lớn hơn cả vụ án 1226, hưng phấn vỗ vai mấy thành viên thực địa để khen ngợi. Quảy sang nhìn đám Tiêu Thành Cương thì vẫn đang hau háu nhìn ngọc mỹ nhân trong rương, rốt cuộc Tiêu Thành Cương cũng không kìm được đưa tấy sờ, Trương Kiệt đánh bạt tấy hắn đi: “ Đừng sờ, cái này quý hơn cả vợ đấy, không sờ lung tung được.”
“ Trần Thập Toàn, anh phái người canh gác bốn phía, lát chủ nhiệm Hạ tới thì dẫn xuống đây giám định, Giản Phàm ...”
Ra vài mệnh lệnh phong tỏa hiện trường, Ngũ Thần Quảng đá Tiêu Thành Cương một cái, máy người khác biết chi đội trưởng có lời muốn nói với Giản Phàm, gọi nhau đi lên trên.
“ Chi đội trưởng, đừng nói chú thẹn quá hóa giận, đình giết người bịt miệng nhé. “ Giản Phàm tính nợ cũ, nếu nghe kế hoạch của y, hôm nay tóm cả người lẫn hàng rồi, có chút không cam lòng:
“ Ha ha ha, cậu đúng là thứ tà môn, từ trong mấy chục vạn người mò ra được nghi phạm, giờ cả khu vực đông tây nam bắc trải rộng hơn 4km tìm ra hang ổ của chúng ... Số hàng này bất kể ai mất cũng tức hộc máu.” Ngũ Thần Quảng mặt rất dày, không thấy lời mỉa mai của Giản Phàm là ngỗ nghịch, còn khen ngợi:
Giản Phàm nhún vai nhận lời khen này, một tin tức mà Lý Uy cũng không xác định được, rồi cái miệng không đáng tin của Sỏa Trụ, nếu là người khác không ai đi đâm đầu vào chuyện nghe ngớ ngẩn như vậy.
“ Thế này cậu xem được không nhé? “ Ngũ Thần Quảng cười hồi lâu nghiêm túc nói: “ Bên ngoài đang thẩm vấn đột kích người trông cửa, nhân lúc tin tức còn chưa bị phát tán, chúng ta dùng mấy thứ này ôm cây đợi thỏ dụ kẻ nào hay kẻ đấy.”
Giản Phàm lắc đầu: “ Có thể thử, nhưng khả năng không cao, không phải biện pháp có vấn đề mà là ở bí mật khó giữ được lắm.”
“ Vậy ý cậu ra sao?” Ngũ Thần Quảng trưng cầu ý kiến, giờ không dám xem nhẹ lời nói của y nữa rồi:
“ Kỳ thực người thì không đáng lo, Đồng Cô Sơn, Lý tắm Trụ đều bị truy nã, tối nay bất kể là ai ở đây cũng tạm thời chẳng đi đâu được, tàu hỏa không dám đi, máy bay càng không thể, đường cao tốc phong tỏa, quốc lộ và đường cấp hai tuyết dày ... Ít nhất đêm nay chưa đi được đâu, chúng ta thong thả tính kế. Chi đội trưởng, tôi có một vấn đề.”
“ Cứ nói.”
“ Trước kia mỗi lần đào bới ra cái gì, cục lại nhảy vào chỉ huy bừa bãi ...”
Ngũ Thần Quảng à một tiếng, tỏ vẻ hiểu ý: “ yên tâm đi, lần này Ngô Đích muốn hái đào cũng không dễ đầu.”
“ Tên đó không là gì cả, tôi không bận tâm tới hắn.” Giản Phàm xem thường, hôm nay coi như nhìn ra trình độ của Ngô Đích cỡ nào rồi, căn bản không cùng đẳng cấp với mình: “ Tôi chẳng quản tâm công lao rơi lên đầu ai, ý tôi nói là vụ án vừa tiến triển là lại có kẻ can thiệp, sự xuất hiện của Ngô Đích, tôi thấy không hợp lý cho lắm.”
Ngũ Thần Quảng trầm ngâm vỗ vai: “ Tốt, nghĩ rất xâ, biết đi một bước tính ba bước rồi ... Nhưng vấn đề này tạm thời cậu không cần bận tâm, chúng ta càng ngày càng tới gần chân tướng rồi, giờ không giống trước nữa, đám người đó sẽ phải tra tấy vào còng thôi. Cậu đã nói tới thì tôi cũng cho cậu biết, vấn đề này đã có an bài, cậu cứ thẳng tấy làm việc của mình đi.”
“ Thế thì tôi yên tâm rồi. “ Giản Phàm không nhắc lại nữa, tự biết tầng cấp của mình còn chưa đủ để biết một vài chuyện, quảy lại chủ đề vừa nãy: “ Người trông cửa kia tôi thấy không đơn giản, đừng để vẻ bề ngoài của ông ta lừa, nếu đã là hang ổ của chúng, người trông coi ắt có cái gì đó ... Tôi nghĩ, tôi muốn thẩm vấn Trịnh Thành Thắng.”
“ Hả? Thẩm vấn hắn còn ý nghĩa gì sao?” Ngũ Thần Quảng không theo nổi lối tư duy nhảy cóc chẳng có tí bước đệm nào thế này, lại nói Trịnh Thành Thắng từ sau cái chết Tiết Kiến Đình bị giam giữ riêng, hoàn toàn đoạn tuyệt với bên ngoài, nhiều lần thẩm vấn mà không mở miệng nữa:
“ Nếu chỉ là vấn đề khẩu súng thì hắn đã khai ra rồi, đâu cần tự tàn trốn tránh làm gì nữa, tuy hắn không liên quản tới sự kiện mới, song là kẻ theo Tề Thụ Dân từ những ngày đầu, thời điểm chúng chưa phải là tổ chức chặt chẽ như bây giờ, thế nào cũng phải có sơ hở ... Hắn chưa dám khai là vì chưa rõ tình thế biến hóa, bây giờ có cơ hội rồi, tôi muốn thử lần nữa xem có tin tức gì tận dụng được không. “ Giản Phàm luôn có cảm giác tên này còn có thứ để đào bới, đáng tiếc Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt quần thảo với hắn bao lâu chưa có thu hoạch:
“ Cậu định lấy cái hang ổ này để lừa hắn? “ Ngũ Thần Quảng hiểu phần nào thủ đoạn của Giản Phàm:
“ Đúng, chắc chắn hắn phải biết chỗ này, hiện giờ chúng ta còn chưa có chứng cứ phạm tội trực tiếp của Tề Thụ Dân, nếu hắn mở miệng, vấn đề này sẽ được giải quyết ... Tôi thỉnh cầu áp giải hắn về đội trọng án. “ Giản Phàm chính thức ra yêu cầu:
“ Đi đi, để Trần Thập Toàn làm hộ vệ, toi sẽ báo cho trực ban chi đội fax công văn cho trại giam.” Nếu là người khác, lập công to thế này dứt khoát bám chặt hiện trường giữ phần của mình, Giản Phàm thì lập tức nghĩ tới vấn đề khác, chứng tỏ y thực sự không coi mấy công trạng này ra gì. Ngũ Thần Quảng phất tắy, không hoài nghi lời Giản Phàm nữa: