Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 591 - Chương 124: Có Vấn Đề Trong Sự Trùng Hợp. (1)

Hắc Oa Chương 124: Có vấn đề trong sự trùng hợp. (1)

Giản Phàm tức khắc chạy lên mặt đất, gọi theo Hồ Lệ Quân, Trần Thập Toàn và người đội trọng án, lên hai cỗ xe, biến mất trong bóng đêm.

Mười phút sau chủ nhiệm Hạ tới hiện trường trải quả giám định sơ bộ bắt đầu chụp ảnh hiện trường truyền lên tỉnh, tấy cầm máy ảnh cũng run lên, ánh mắt còn nóng rực hơn đám Tiêu Thành Cương, nhìn thế là Ngũ Thần Quảng biết chẳng giám định cũng hiểu không phải đồ giả rồi.

Ba mươi phút sau, hai chiếc xe cảnh sát, một chiếc xe áp giải ở giữa quảy trở lại khu Bành Tây, áp giải duy nhất một mình Trịnh Thành Thắng, tới cổng xưởng mỹ nghệ. Cửa mở rằ, xe đi thẳng vào trong, Trần Thập Toàn tự mình cầm súng cảnh giới chỉ huy đồng đội đưa Trịnh Thành Thắng vào phòng trực ban.

Trông cửa Tề Kiến Quốc bị còng nhìn thấy người được đưa tới thoáng ngẩn ra lại cúi xuống, bị thẩm vấn nửa tiếng, ông ta đã nói hết sạch rồi, còn Trịnh Thành Thắng vẫn hoang mang chẳng hiểu gì, bị người ta kéo lên xe đóng sầm cửa lại.

Không hỏi gì hết, chỉ nhìn một cái mà thôi, đừng nói Trịnh Thành Thắng không hiểu, người đội trọng án nhận được mệnh lệnh về đội của Giản Phàm càng ù ù cạc cạc, nhiệm vụ ở đây đã giao lại cho đặc cảnh tỉnh.

Sáu chỗ xe xông pha mưa tuyết về tới chi đội điều tra hình sự thì đã là 8 giờ tối, một đám đồng đội gọi nhau đi ăn cơm, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng thấy Trịnh Thành Thắng bị áp giải về đội thì biết sắp thẩm ván, đợi Giản Phàm xuống xe hỏi:” Tổ trưởng, chúng tôi có giúp được gì không?”

Thời Kế Hồng nhanh miệng: “ Phần tử cứng đầu này không dễ đối phó đâu.”

Hai người bọ hò có chút lòng riêng, liên tục thẩm vấn kẻ này hơn một tháng rồi, chỉ thẩm vấn được ra ba chữ " Tôi không biết". Hiện ngày cả Tằng Quốc Vĩ cũng tìm thấy rồi mà họ chẳng có tiến triển gì, giờ Giản Phàm hành động quỷ dị, nếu chẳng may bị y thẩm vấn một lần mà ra kết quả thì hai đồng chí già không còn mặt mũi nào nữa.

“ Chú Nghiêm, dì Thời, chú dì thẩm vấn hắn lâu như thế, bây giờ hắn đã mất hết hồn vía, tâm lý dao động, sớm không giữ được phòng tuyến nữa rồi, hôm nay mời cao thủ xử lý hắn, chú dì nhặt thành quả ... Đi thôi, chúng ta thẩm vấn hắn, chú dì một ghi chép, một nhìn hắn chằm chằm đừng nói gì cả, vờ như đã biết hết là được ... Trương Kiệt, lề mề cái gì, thẩm vấn xong hẵng ăn.”

Giản Phàm nói như thế giữ được thể diện cho hai đồng chí già, còn đang tò mò cao thủ kia là ai thì nghe gọi Trương Kiệt, đưa mặt nhìn nhau, đây là loại cao thủ gì chứ?

Lần này thế trận thẩm vấn cường đại chưa từng có, bốn người ngồi xuống vị trí thẩm vấn, Trịnh Thành Thắng nhận ra khuôn mặt mà mình không sao quên được, thầm thất kinh cúi đầu.

Giản Phàm cũng cúi đầu xem hồ sơ chẳng thèm để ý, Trương Kiệt bộ dạng lưu manh lấc cấc châm thuốc hút, hai đồng chí già thì thành bệnh nghề nghiệp rồi, gặp nghi phạm một cái là chuyển sang dáng vẻ đường đường chính nghĩa, ngồi trang nghiêm ngày ngắn.

Cứ im lặng như thế mười mấy phút, Trịnh Thành Thắng thi thoảng ngẩng đầu nhìn bốn người, càng lúc càng mơ hồ. Trương Kiệt ra ngoài nhận vài cuộc điện thoại, lần cuối cùng đi vào lòng bàn tấy viết chữ "quen biết" xòe cho Giản Phàm xem.

Đó là ở một đầu khác đang thẩm vấn Tề Kiến Quốc, đã nhác nhận quen biết Trịnh Thành Thắng.

“ Trịnh Thành Thắng, ngẩng đầu lên, tôi hỏi anh. “ Giản Phàm thình lình lên tiếng: “ Đã ăn tối chưa?”

Trịnh Thành Thắng thất kinh buột miệng: “ Tôi không biết.”

Đây là thành tựu của hai đồng chí già, thẩm vấn người ta tới mức thành bệnh thần kinh rồi, Trương Kiệt nheo mắt vui vẻ: “ Ngày cả câu này cũng định kháng cự khai báo, anh giỏi đấy.”

“ Không, không ... Tôi ăn rồi. “ Trịnh Thành Thắng bị bốn người chế giếu, có chút xấu hổ:

“ Tôi lại hỏi anh, ăn cái gì? “ Có Giản Phàm khơi mào, Trương Kiệt tự do phát huy cái mồm lải nhải của hắn:

“ Mỳ ạ. “ Trịnh Thành Thắng giọng điệu gần như lắp bắp, cái này không khai không được:

“ À, đúng rồi, ai bảo đồng chí Trịnh không thành thật chứ, mọi người xem, câu nào câu nấy đúng sự thực, thái độ tốt ... Thế giời gian quả xuất viện, điều kiện ăn ở có tốt không?”

“ Tốt, tốt ạ.”

“ Quản giáo có đủ quản tâm không, có ai đánh đập không, nếu có người ngược đãi không, anh có thể tố cáo, lần trước anh tự tàn có người bị khai trừ đấy.”

Trịnh Thành Thắng run lên: “ Dạ, dạ tốt lắm ạ.”

“ Bây giờ chi đội hình sự trọng điểm giam giữ, người trong coi có đủ quản tâm tới anh không?”

“ Co, co ... có ạ.”

Nếu nói hai đồng trí già liên tục thẩm vấn khiến hắn thần kinh căng như dây đàn thì thì Trương Kiệt hỏi đông hỏi tây làm hắn loạn trí, cái mồm đó không ngơi nghỉ, làm Trịnh

Thành Thắng chóng mặt, thi thoảng lại "tốt ạ , "có ạ" không ngớt.

Bất thình lình Giản Phàm xen vào một câu: “ Vừa rồi gặp người trông cửa của mỹ nghệ Nhã Trí, quản hệ hai bên thế nào?”

“ Tốt ạ. “ Trịnh Thành Thắng trả lời rất lưu loát, lời phát ra muốn thu lại đã quá muộn, chết đứng tại chỗ:

Mấy người kia không nhịn được cười, Giản Phàm tiếp tục đề tài này:” Biết thì tốt, Tề Kiến Quốc cũng vẫn nhớ anh, bạn bè cũ thôi mà ... Không sao, đừng lo, người ta chỉ trông cửa thôi, tội không nặng như anh đâu.”

Trịnh Thành Thằng miệng mở ra đóng vào mấy lượt, cuối cùng đành ngậm miệng, thừa nhận sai lầm này.

Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng cười thầm, giờ đã hiểu vì sao Giản Phàm kéo thêm cái tên suốt ngày lải nhải làm người ta phát bực rồi, nhìn vẻ mặt đau khổ của Trịnh Thành Thắng thì thời điểm hắn ngã gục không xâ nữa.

“ Trịnh Thành Thắng, giờ tôi hỏi anh vấn đề nghiêm túc, anh nghe cho kỹ. “ Giản Phàm lại nghiêm mặt hỏi, tiếp đó nghe thấy tiếng loạt xoạt của dây xích va chạm, cho thấy tên này bất an, không ngồi yên được nữa, Giản Phàm trở giọng: “ ... Thôi vậy có hỏi anh cũng chẳng biết gì đâu, đúng không?”

“ Tôi ... “ Trịnh Thành Thắng định làm một câu "tôi không biết" để đối phó, không ngờ người ta nói trước rồi, lần này lời nghẹn trong cổ:

“ Trịnh Thành Thắng, chúng tôi đã định ra một kế hoạch thẩm vấn anh, có muốn nghe không? Chúng tôi không biết khi nào có thể thẩm vấn ra kết quả, hay là anh nghe xem rồi góp ý cho chúng tôi chỗ nào không đúng nhé.”

Lại là một vấn đề cực kỳ quái dị, hai đồng chí già đã được dặn trước là im lặng, nếu không đã không nhịn được rồi, Trịnh Thành Thắng mắt mở trừng trừng nhìn Giản Phàm, ý tứ ai cũng hiểu: Mẹ nó, bọn cớm hôm nay tới trêu chọc mình.

“ Ài, đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, hôm nay tôi không chuẩn bị thẩm vấn anh, chúng tôi cũng chỉ nghĩ cho anh thôi, sao tới giờ anh không hiểu? ... Bước đầu của kế hoạch, đi gặp người trông cửa Tề Kiến Quốc, chúng tôi sẽ lập tức thả hắn, đoán chừng tới khi trời sáng thì đám anh em của anh đều biết là anh đã phản bội ... Sau này thăm hỏi, đưa tiền, tiếp tế đồ ăn không còn, giảm án cũng hết hi vọng ... Còn về phần xảy ra chuyện giống Tiết Kiến Đình thì chúng tôi không giúp được, thế nào, kế hoạch này không tệ chứ?”

Trịnh Thành Thắng vừa nghe xong hai vai vùng vẫy như muốn giật xích thoát rằ, mắt nhìn Giản Phàm vừa căm giận vừa sợ hãi, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.

Bất kể là tổ chức nào, ra tấy với những kẻ phản bội đều không dung tình, huống hồ là đám tội phạm, Tiết Kiến Đình trước đó chưa khai gì đã bị bức tử, nếu chúng nghĩ mình phản bội, hậu quả không dám tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment